Chàng Rể Phế Vật

Chương 528: Tấn Công






Nhưng Trần Xuân Độ hoàn toàn lờ đi, hai tay đút túi quần, hờ hững đi về phía trước.
“Pằng!” Một viên đạn bay nhanh ra!
Trần Xuân Độ khẽ nghiêng cổ, viên đạn đó sượt qua cổ anh, bắn vào đất.
Cả đám sát thủ hoàn toàn sững sờ! Anh ta tránh được đạn? Sao có thể chứ!
“Pằng pằng...” Lại mấy viên đạn nữa bay ra.
Trần Xuân Độ xoay người, chớp mắt lại tránh được đạn tấn công!
Đám sát thủ xung quanh hoàn toàn bị sốc, chuyện này...!chuyện này sao có thể được chứ? Đây là người sao? Sao anh ta lại tránh được đạn có thể so với tốc độ âm thanh?
Lúc này, khoang xe của chiếc xe tải đó đã nâng lên được một nửa, lái về phía Trần Xuân Độ, sắp đổ ập xuống.
Giữa tia chớp này, cơ thể Trần Xuân Độ đột nhiên tăng tốc, lao về phía khoang xe tải.
Hai chân anh dồn lực, cả người bật nhảy lên, mặt đường nhựa bỗng xuất hiện một hố nứt sâu.
Đám sát thủ có mặt đều sững sờ, ngớ người nhìn cảnh này.
Người đàn ông đó từ mặt đất bay thẳng lên, lao về phía chiếc xe tải.


Vô số sát thủ nín thở, ánh mắt tập trung vào bóng dáng đang nhảy vọt lên không kia.

Khoảnh khắc đó, không khí yên lặng như đông cứng lại, nhịp tim của mọi người như ngừng đập.
Cơ thể Trần Xuân Độ bay vọt lên, tiếng gió gào rít.

Anh mang theo sức mạnh to lớn đáng sợ, bật nhảy lên khoang xe ba mươi tấn.
“Rầm!” Khoang xe chở đất cát đang muốn đổ xuống bị một sức mạnh khổng lồ đập vào, lập tức phá vỡ lực cân bằng, khoang xe chứa đất cát ba mươi tấn bỗng chốc kẹt giữa không trung.
Trần Xuân Độ cứ thế đứng trên khoang xe như chiến thần, vẻ mặt anh lạnh lùng, hai chân dồn lực khuỵu xuống lần nữa.
Cuối cùng khoang xe mất cân bằng, theo quỹ đạo ban đầu quay lại vị trí.

Khoang xe ba mươi tấn nện mạnh lên chiếc xe tải khiến xe chấn động, lốp xe nổ tung, cả xe lập tức chùng xuống!
Đám sát thủ ở hiện trường mở lớn mắt, hoàn toàn kinh hãi.

Đây...!đây thật sự là một con người sao? Dựa vào sức người mà có thể đạp khoang xe tải nặng mấy chục tấn trở lại vị trí?
Trần Xuân Độ dửng dưng đứng trên khoang xe, khóe miệng hờ hững phả ra một hơi khói.
Việc mà đám sát thủ này nhìn thấy có vẻ rất khủng khiếp, thực ra là khoảnh khắc vừa rồi, anh mượn nguyên lý cân bằng cơ học, ngay lúc khoang xe nâng lên đến một góc nhất định, cơ học đạt đến điểm cân bằng, Trần Xuân Độ chỉ cần đạp như vậy là có thể lập tức phá vỡ cân bằng, khoang xe đất cát ba mươi tấn quay về vị trí ban đầu.
Nhưng với người ngoài nhìn thấy, cảnh tượng này quá kinh hoàng và đáng sợ, chắc chắn không phải sức mạnh mà người bình thường có được.
“Brừm!” Đột nhiên, phía xa vang lên tiếng động cơ, một chiếc mô tô đen lao nhanh tới.
Tay lái xe mô tô đội mũ bảo hiểm, hoàn toàn không thấy rõ ngoại hình.

Đầu xe lao vùn vụt một mạch, tên lái xe mô tô đó chợt vươn tay ra, trên tay là một khẩu súng đen ngòm, họng súng nhắm thẳng vào Trần Xuân Độ.
Không khí như ngưng đọng, giây phút này, trong lòng Trần Xuân Độ xuất hiện cảm giác khủng hoảng dữ dội.
Đột nhiên cơ thể Trần Xuân Độ lắc lư, cả người bỗng lao xuống, hóa thành một ảo ảnh.
“Bịch!” Trần Xuân Độ đạp mạnh vào người tên lái mô tô, cả người gã bị đá bay ra ngoài.
Tên lái mô tô lăn lộn trên đất, họng súng chĩa thẳng vào Trần Xuân Độ, bắn điên cuồng “pằng pằng pằng...”

Cơ thể Trần Xuân Độ khẽ lách, nhẹ nhàng né tránh, xông tới tung ra một cú đấm.
“Bốp!” Chiếc mũ bảo hiểm chắc chắn và dày của tên lái mô tô bị đấm vỡ, gã loạng choạng lùi về sau mấy bước, sau đó ngã xuống đất!
Lúc này, một chiếc xe hơi màu đen ở phía xa phóng tới, một tên súng bắn tỉa nằm bò lên cửa sổ và một khẩu súng cầm tay cỡ lớn nhắm vào đầu Trần Xuân Độ.
“Pằng!” Một viên đạn lao trong không khí với tốc độ cao, bắn về phía đầu Trần Xuân Độ! Một chiêu chí mạng, đây là một ván chí mạng.
Tốc độ viên đạn rất nhanh, hoàn toàn không thể cản được.
“Vút!” Đột nhiên, một tia sáng màu đen từ trong tay Trần Xuân Độ bắn ra, xuyên thủng không khí.
“Keng.” Tiếng kim loại nổ tung vang lên, viên đạn bắn về phía Trần Xuân Độ lập tức bị tia sáng màu đen cắt thành hai mảnh, rơi xuống đất.
Tia sáng màu đen bỗng chốc xoay chuyển, bay trở về lòng bàn tay Trần Xuân Độ.
Trong chiếc xe màu đen, đôi đồng tử của tay súng đó co rút lại, hắn ta khó mà tin được.
Hắn ta lại nổ súng về phía Trần Xuân Độ, vô số viên đạn bay tới như muốn nuốt chửng đất trời, mang theo sát khí mạnh mẽ đáng sợ.

Cho dù thế nào, chỉ cần Trần Xuân Độ chết, bọn họ sẽ lấy được một nửa số tiền thưởng.
Cơ thể Trần Xuân Độ lóe lên, anh nhanh chóng lao tới trước viên đạn, dao găm Long Nha trong tay lập tức xuất hiện, tia sáng màu đen lóe lên như sấm sét.
“Keng keng keng...” Vô số viên đạn bị cắt đôi.
Sát thủ biến sắc, lập tức đưa ra quyết định.
“Rút!”
Chiếc xe đen bỗng tăng tốc chạy trốn.
Hai chiếc xe công trình kia cũng gầm rú chạy trốn.
Trần Xuân Độ nhìn ba chiếc xe lao nhanh bỏ chạy, trong mắt toát lên vẻ sâu xa.

Đúng như Tô Loan Loan nói, anh cũng nhìn ra đám sát thủ này không phải người của một tổ chức, thậm chí còn có vài người đi riêng.

Sao bọn họ không hợp lại? Điều này khiến anh ngạc nhiên, đồng thời trong lòng cũng nghi ngờ nhiều hơn.
Anh đến trước mặt tay lái xe mô tô bị đánh ngã dưới đất, nhấc chân đá mũ bảo hiểm, lộ ra khuôn mặt nhếch nhác của gã.
“Ai cử mày tới?” Trần Xuân Độ chất vấn.

Tên sát thủ phụt ra một ngụm máu, nhìn anh chằm chằm với ánh mắt u ám, khóe miệng nhếch lên nụ cười mỉa.
Gay rồi! Đôi mắt Trần Xuân Độ khựng lại, lập tức lách người lùi về sau.
“Bùm!” Một tiếng nổ vang lên, cơ thể của tên sát thủ Ấn Độ nổ tung, máu thịt bay tứ tung.
Vẻ mặt Trần Xuân Độ hơi chật vật, đây là bom người.

Khoảnh khắc vừa rồi, suýt chút nữa anh đã bị nổ tung.

Đối phương nham hiểm như vậy, lại thuê được bọn liều mạng tàn độc khó giải quyết, là Lê Thần Vũ sao? Đôi mắt Trần Xuân Độ sâu thẳm phức tạp...
Trần Xuân Độ cất dao găm đi, vẻ mặt lạnh lùng, anh xoay người chậm rãi bỏ đi.
Ở phía xa, Lê Kim Huyên và Tô Loan Loan thấy những chiếc xe hơi biến mất, sau khi dừng lại, cô sốt ruột chờ đợi, không biết sao cô lại bắt đầu lo lắng cho Trần Xuân Độ.
“Trần Xuân Độ sẽ không sao đâu.” Tô Loan Loan ở bên cạnh nhận ra Lê Kim Huyên đang lo lắng bèn an ủi cô.
Lê Kim Huyên gật đầu, nói thì nói vậy nhưng cô tận mắt nhìn thấy Trần Xuân Độ bị cuốn ra khỏi xe, sao cô không lo cho được?
Đột nhiên, Tô Loan Loan nhìn vào gương chiếu hậu, nói: “Sếp Lê, anh ấy quay lại rồi.”
Lê Kim Huyên nghe giọng Tô Loan Loan, vội quay đầu, quả nhiên cô nhìn thấy phía xa đằng sau xe có một bóng người đang đi về hướng này.
“Không sao, bọn họ đi rồi.” Trần Xuân Độ ngậm điếu thuốc trong miệng, chậm rãi phả ra một hơi khói, trên mặt mang theo vẻ lạnh lùng.
Lê Kim Huyên ngồi trong xe, đôi mắt xinh đẹp đờ đẫn nhìn bóng dáng Trần Xuân Độ, cô khẽ cắn môi, tâm trạng rối bời phức tạp.
Một lúc lâu sau, Lê Kim Huyên mới hoàn hồn, khẽ gật đầu, nhẹ giọng nói: “Không sao thì tốt rồi.”
Trần Xuân Độ vứt đầu lọc thuốc, mở cửa xe.

Anh vừa lên xe, Lê Kim Huyên bỗng kề tới, đôi tay mềm mịn nhỏ nhắn ôm lấy mặt anh, quan sát kỹ càng..