Chàng Rể Phế Vật

Chương 536-540




Chương 536



Nhưng vẫn còn phần nhiều khách đánh bạc vẫn rất bình tĩnh.



“E rằng lần này là không thể. So với con trai của Thành Vọng là Ngọc Vinh Hiên, nghe nói đã chết ở Yên Kinh mấy ngày trước, thì tài năng của Ngọc Vinh Hiên còn cao hơn cả Ngọc Thành Vọng lúc còn trẻ, dường như rất được nhà họ Ngọc coi trọng.



Nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa rõ nguyên nhân cái chết của Ngọc Vinh Hiên. Anh nhìn trạng thái tinh thần của Ngọc Thành Vọng, sao có thể có hy vọng!” Có người thì thào nói. Ánh mắt ai nấy lần lượt rơi vào trên người Ngọc Thành Vọng, sự thật đúng là như vậy, vẻ mặt Ngọc Thành Vọng ảm đạm, khác hoàn toàn với vẻ mặt tràn đầy gió xuân xuất hiện trên ti vi.



Sau khi bước vào khán đài, Ngọc Thành Vọng phớt lờ những lời hò hét của những người hâm mộ nhiệt tình và trực tiếp ngồi xuống.



“Anh nói xem, sao Ngọc Vinh Hiên lại chết một cách không sao nói rõ được?” Lê Kim Huyên hỏi.



“Người làm, trời nhìn. Đây là quả báo của anh ta.” Trần Xuân Độ thản nhiên đáp.



Mà lúc này, ở một chỗ ngồi nào đó trong khu khách VIP, một người đàn ông đẹp trai lẳng lặng quan sát Ngọc Thành Vọng, khóe miệng bỗng nhếch lên một đường cong.



Anh ta nhìn chằm chằm Ngọc Thành Vọng không chớp mắt, và nói với một thuộc hạ bên cạnh: “Đi, nói cho Ngọc Thành Vọng biết, đã tìm ra được hung thủ giết chết con trai ông ta. Đó là Trần Xuân Độ, chồng của tổng giám đốc tập đoàn Lê thị ở thành phố T, và mọi chuyện không không khỏi dính líu đến tập đoàn Lê thị.”



“Rõ!”



Tên thuộc hạ đáp lại, rồi nhanh chóng đi về phía Ngọc Thành Vọng.



Mục đích đã đạt được, Lê Thần Vũ chợt quay người nhìn về phía Trần Xuân Độ.



Trần Xuân Độ như cảm nhận được điều gì đó trong lòng, ánh mắt tình cờ đảo qua Lê Thần Vũ.



Hai ánh mắt chạm nhau giữa khoảng không, hai tròng mắt Trần Xuân Độ đột nhiên ngưng tụ, còn Lê Thần Vũ nhìn Trần Xuân Độ, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, mang vẻ châm biếm mờ nhạt.



Nụ cười của Lê Thần Vũ thực sự rất khiêu khích.



Vẻ mặt của Trần Xuân Độ rất bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn Lê Thần Vũ càng lúc càng lạnh lẽo.



“Lê Thần Vũ, tại sao anh ta cũng tới?” Lê Kim Huyên bên cạnh Trần Xuân Độ cũng để ý thấy sự có mặt của Lê Thần Vũ.



“Không phải chỉ có anh ta tới…” Trần Xuân Độ đột nhiên nói.



Lê Kim Huyên hơi sửng sốt, cô liếc nhìn xung quanh, lúc này mới nhận ra không chỉ có Lê Thần Vũ cũng tới, mà họ hàng thân thích của nhà họ Lê đều tới và ngồi cách Lê Thần Vũ không xa.



Ngoại trừ Lê Hồng, người nhà họ Lê hầu như đều đến đông đủ.



Lê Kim Huyên nhìn họ hàng thân thích của Lê Thần Vũ, đôi mắt đẹp lóe sáng, sắc mặt nhanh chóng thay đổi.



Cơ thể yêu kiều của Lê Kim Huyên khẽ run lên, cô không có ấn tượng tốt với họ hàng thân thích của nhà họ Lê này!



Cô còn nhớ rõ, chính những người này khi đó đã cùng với thế hệ sau đã đuổi cô và ba mình ra khỏi nhà họ Lê!



Cô làm sao có thể quên được, ánh mắt khinh bỉ và xem thường của những người thân thích kia nhìn cô khi cô và ba mình bị nhà họ Lê đuổi ra khỏi cửa!



Sau khi đến Yên Kinh, cô vẫn luôn cố gắng không nhớ lại những ký ức đau buồn. Cho tới giờ phút này, nhìn thấy những kẻ xấu xa đã đuổi mình ra khỏi dòng họ trước đây, Lê Kim Huyên có thể có sắc mặt tốt được sao?



Nữ thần tổng giám đốc cắn chặt đôi môi đỏ mọng, dường như sắp cắn nát da thịt.



Cô cố gắng kiềm chế bản thân, nhưng sự tức giận và kích động trong đôi mắt đẹp đã phản bội cô.



Lê Kim Huyên trước giờ luôn là người có lý trí, nhưng có ngày lại trở nên bốc đồng như vậy, có thể tưởng tượng được rằng những người đó đã gây ra bao nhiêu tổn thương đến cho Lê Kim Huyên!



Móng tay của nữ thần tổng giám đốc cắm sâu vào da thịt, hai tay nắm chặt, thân thể run rẩy dữ dội vì kích động.



Cũng vào lúc này, đột nhiên, một đôi tay to dày và ấm áp nắm lấy đôi tay mảnh mai, trắng trẻo của nữ thần.



Khuôn mặt xinh đẹp của Lê Kim Huyên đông cứng, một giọng nói quen thuộc nhưng dịu dàng truyền vào tai cô.



“Anh không thể thay đổi những chuyện ngày trước, nhưng bây giờ, chỉ cần có anh ở đây, không ai có thể bắt nạt em nữa. Đến một sợi lông tơ trên người em, họ cũng đừng nghĩ đến việc chạm vào!”



Giọng nói của Trần Xuân Độ dịu dàng, nhưng đầy sức hút khó hiểu, giống như có một sức hấp dẫn tự nhiên đối với Lê Kim Huyên.



“Anh…” Lê Kim Huyên sững sờ nhìn Trần Xuân Độ, lời nói của Trần Xuân Độ đi vào đáy lòng Lê Kim Huyên không chút lực cản trở, khiến đáy lòng nữ thần tổng giám đốc run lên dữ dội, có một sự sợ hãi vô hình
Chương 537

Lê Kim Huyên ngây người nhìn Trần Xuân Độ, cô nhìn thấy rõ sự kiên định lóe lên trong mắt Trần Xuân Độ.

Không hiểu sao, dường như thái độ của Trần Xuân Độ có thể cảm hóa người khác, Lê Kim Huyên lại chọn tin tưởng vào Trần Xuân Độ một cách vô thức.

“Yên tâm đi, anh sẽ khiến bọn họ hối hận vì đã đuổi em ra ngoài, bắt bọn họ chủ động tới nhà xin lỗi em!” Trần Xuân Độ nhìn về phía Lê Thần Vũ, chậm rãi nói: “Ngày này… sẽ không quá lâu…”

Vừa nghe thấy Trần Xuân Độ nói muốn đối đầu với Lê Thần Vũ, lúc này Lê Kim Huyên mới tỉnh táo lại, cho dù phản ứng lại cũng rút bàn tay trắng đẹp của mình trở về, lạnh lùng nói: “Nói ngoài miệng thì có ích lợi gì? Chi bằng sớm im miệng lại.”

Trần Xuân Độ sững sờ, vẻ mặt có chút kỳ lạ, không khỏi lẩm bẩm: “Nói trở mặt liền trở mặt, trở mặt còn nhanh hơn lật sách…”

“Anh nói gì cơ?” Lời nói của Trần Xuân Độ lập tức lọt vào tai nữ thần tổng giám đốc, khiến sắc mặt của Lê Kim Huyên bỗng chốc thay đổi.

“Không có gì, Kim Huyên, em bị ảo giác thính giác rồi, vừa rồi anh đang khen em xinh đẹp.” Trần Xuân Độ vội vàng cười ngượng, giải thích.

Lê Kim Huyên hừ lạnh, khi cô quay đầu nhìn đi, hai người đột nhiên nhìn thấy một trong những vệ sĩ của Lê Thần Vũ đang đi về phía Ngọc Thành Vọng, đến bên cạnh Ngọc Thành Vọng và kề vào tai nói nhỏ vài câu, sau đó Ngọc Thành Vọng lập tức đứng lên, quay đầu nhìn về phía Lê Kim Huyên và Trần Xuân Độ bên này, sắc mặt bỗng chốc trở nên vô cùng khó coi.

“Có chuyện gì vậy?” Lê Kim Huyên khẽ cau mày, khoanh hai tay trước ngực, cô không hiểu tại sao lại xảy ra chuyện này.

“Không xong rồi.” Ánh mắt Trần Xuân Độ lóe sáng, chợt nói: “Lê Thần Vũ đang muốn vu cáo hãm hại.”

“Vu cáo hãm hại?” Vẻ mặt Lê Kim Huyên sửng sốt, Trần Xuân Độ gật đầu, trong mắt lộ ra vẻ uy nghiêm và thâm thúy: “Đến bây giờ Ngọc Thành Vọng vẫn không biết, con trai Ngọc Vinh Hiên của mình chết như thế nào. Lúc này, Lê Thần Vũ cho người đến truyền tin, không phải là muốn đem mối họa đổ lên đầu chúng ta thì là gì?”

“Vậy làm gì bây giờ?” Lê Kim Huyên cau mày, cô không ngờ Lê Thần Vũ càng ngày càng khó đối phó, mới chỉ cho đàn em đến truyền đạt vài câu thôi đã có thể khiến Ngọc Thành Vọng trút giận sang họ.

Nếu lúc này là ngày thường thì không có gì đáng ngại, nhưng bây giờ là thời điểm then chốt, chẳng bao lâu nữa Trương Bảo Thành cũng phải vào sân tham gia vào Chung Cực Tam Đao, đến lúc đó, nếu Ngọc Thành Vọng nhắm vào Trương Bảo Thành, điều này sẽ khiến Trương Bảo Thành rơi vào tình cảnh rất bất lợi.

“Vậy phải làm sao bây giờ?” Lê Kim Huyên bỗng chốc có chút luống cuống.

“Yên lặng theo dõi những thay đổi.” Trần Xuân Độ chậm rãi nói với vẻ mặt thâm thúy.

“Thi đấu sắp bắt đầu rồi, anh còn yên lặng theo dõi thay đổi gì chứ?” Lê Kim Huyên cau mày, nhất thời khó chịu.

Trần Xuân Độ liếc nhìn cô: “Vậy em muốn thế nào, định xông lên giải thích với ông ta à?”

Câu hỏi của Trần Xuân Độ làm Lê Kim Huyên á khẩu, chỉ biết không phục hừ lạnh: “Nếu Ngọc Thành Vọng nghĩ là do chúng ta làm, thì anh cảm thấy liệu nhà họ Ngọc có tha cho chúng ta không?”

Trần Xuân Độ quay đầu, hờ hững đáp: “Anh nói rồi, không ai có thể động vào một sợi tóc của em, kể cả nhà họ Ngọc.”

Nữ thần tổng giám đốc nghiêm mặt, cô hơi bất ngờ nhìn Trần Xuân Độ, vẻ mặt kỳ lạ, không biết anh bị gì mà bỗng như biến thành người khác, trở nên ngang ngược ác liệt, ngay cả giọng điệu nói chuyện cũng có khí thế hơn hẳn.

Là phụ nữ, tất nhiên Lê Kim Huyên cũng có suy nghĩ tinh tế, cô có thể cảm nhận được rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, ví dụ như trong mắt cô, Trần Xuân Độ như thay da đổi thịt, cô hoảng hốt, thậm chí còn cảm thấy, đây mới là bộ mật chân thật nhất của anh.

Trần Xuân Độ thay đổi trong tích tắc, giờ trên người anh đang tỏa ra khí chất sắc bén như kiếm rút ra khỏi vỏ, tạo ra sức hấp dẫn khó có thể diễn tả với Lê Kim Huyên.

Lê Kim Huyên đang ngồi cạnh Trần Xuân Độ, tất nhiên không thể nhìn thấy tia phức tạp dần ấp ủ trong đáy mắt khi anh mới lên tiếng…

Lúc nhìn thấy rất nhiều nhân vật máu mặt trong khu khách VIP, Trần Xuân Độ hoảng hốt, như quay về ký ức mà mình ẩn giấu trong lòng ngày trước…

Anh cũng hiểu rõ, có những chuyện anh không thể né tránh, mà chỉ có thể đối mặt.

Lê Thần Vũ đang là trở ngại lớn nhất của anh, sự thương hại mà Trần Xuân Độ dành cho anh ta lúc trước đã biến thành sự trả thù điên cuồng sắp ập tới của anh ta.

“Nếu ai tổn thương em, anh sẽ khiến người đó phải trả giá gấp trăm lần!” Trần Xuân Độ bỗng nắm chặt bàn tay mềm mại của Lê Kim Huyên, trịnh trọng nói.

“Ừm…” Lê Kim Huyên hoàn toàn không ngờ Trần Xuân Độ sẽ làm như vậy, nên nhất thời luống cống, trái tim thiếu nữ khẽ rung động, thậm chí khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần cũng bất giác ửng đỏ.

Giờ Trần Xuân Độ khác hẳn với dáng vẻ lưu manh ngày thường, cộng thêm trước giờ phụ nữ luôn có sự cam kết khác thường với lời hứa hẹn của đàn ông, Lê Kim Huyên cũng không ngoại lệ.
Chương 538



Hai người cứ duy trì cảnh tượng này một hồi lâu, làm Tô Loan Loan và Trương Bảo Thành rất lúng túng, cuối cùng Trương Bảo Thành không thể nhìn nổi nữa, khẽ ho một tiếng, mới làm Lê Kim Huyên đỏ mặt, vội rút bàn tay mềm mại ra khỏi tay Trần Xuân Độ.



Trần Xuân Độ buồn bực lườm Trương Bảo Thành, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, bóng đèn Trương Bảo Thành này chỉ biết phá rối chuyện tốt của mình.



Nếu không có Trương Bảo Thành, thì anh hoàn toàn có thể hưởng thụ bàn tay mềm mại của nữ thần tổng giám đốc thêm lúc nữa.



“Người sắp đến đông đủ rồi.” Đúng lúc này, Trương Bảo Thành luôn chú ý đến động tĩnh ở cửa bỗng lên tiếng.



Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên nhìn theo tầm mắt của Trương Bảo Thành, lúc này mới nhận ra chỗ ngồi ở khu VIP sắp chật kín người rồi.



Mà trong giây phút cuối cùng này, những người thong thả đến muộn đều là những người có địa vị cao.



Đầu tiên là hội trưởng hội thương mại thành phố T, đến giờ ngay cả người đứng đầu thành phố khác cũng đã tới mấy vị rồi.



Sự xuất hiện của mấy người này khiến cả khán phòng sôi sục ngay, vô số người đang cuồng nhiệt, vừa nhìn thấy mấy nhân vật máu mặt này thì gần như điên cuồng đứng dậy.



“Là anh ta, trong trận chung kết Chung Cực Tam Đao lần trước, anh ta đã thua trong tiếc nuối với Đổ Hiệp.”



“Giới đổ thạch cũng có Đổ Hiệp à?”



“Tất nhiên rồi, thực lực của anh ta và Ngọc Thành Vọng tương đương nhau, cuối cùng nghe nói Ngọc Thành Vọng đã dùng chút thủ đoạn, quấy nhiễu tâm trí anh ta, để anh ta đưa ra phán đoán sai lầm, mới dẫn đến thất bại, bằng không ai thắng ai thua còn chưa chắc.”



“Hộ! Chẳng phải người này là chủ nhân thành phố T à? Anh ta cũng tới đây ư?”



Trong khán đài, có mấy người tinh mắt vừa liếc mắt đã nhận ra Hộ đang khiêm tốn đi vào hội trường, so với một số nhân vật máu mặt có vệ sĩ vây quanh kia, có thể nói Hộ cực kỳ khiêm tốn, cộng thêm rất nhiều người chưa từng nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta, nên chỉ có mấy người nổi tiếng mới nhận ra Hộ.



Người có tư cách ngồi trong khu VIP đều là nhân vật hàng đầu nước C, nhưng lúc nhìn thấy Hộ, trong lòng bọn họ đều không khỏi rùng mình, thậm chí ánh mắt cũng trở nên kiêng kỵ.



Hộ vừa đi vào khu VIP đã ngồi xuống, thật sự khiêm tốn khác với khí phách mà chủ nhân thành phố T nên có.



“Hộ…”



Trần Xuân Độ cực kỳ thính tai, Hộ vừa ngồi xuống, anh đã đảo mắt qua đó, anh nhìn Hộ từ phía xa, vẻ mặt khẽ thay đổi, như đang nhớ tới chuyện gì đó, ánh mắt ngày càng thâm thúy.



“Thành phố T của chúng ta còn có nhân vật như này ư, nhưng tại sao tôi chưa từng nghe qua?” Lê Kim Huyên ngồi trên ghế nhíu chặt mày, rõ ràng cô hiểu rất rõ về thành phố T, nhưng lúc giới thiệu nhân vật Hộ này, cô lại hơi nghi ngờ, vì tập đoàn Lê thị đã kinh doanh nhiều năm, nhưng cô chưa từng nghe nói về anh ta.



“Mỗi thành phố đều có người quản lý, Hộ cũng là một trong những số đó, thành phố T là địa bàn của anh ta, tất nhiên là em không biết anh ta rồi, vì cấp bậc của em vẫn còn kém xa, có lẽ ba em sẽ biết chút ít, em có thể hỏi ông ấy thử xem.”



Đúng lúc này, Trần Xuân Độ ngồi cạnh Lê Kim Huyên lười biếng giải thích cho cô.



“Vậy tại sao anh lại biết những chuyện này?” Lê Kim Huyên sầm mặt, tất nhiên cô không thể nào chấp nhận việc Trần Xuân Độ chế giễu mình không đủ cấp bậc.



Đối mặt với lời chất vấn của Lê Kim Huyên, Trần Xuân Độ chỉ khẽ cười, nụ cười hơi lưu manh: “Hay là tối nay em cho anh ngủ trên giường đi, rồi anh sẽ nói cho em biết.”



“Đồ điên.” Lê Kim Huyên lườm Trần Xuân Độ, rồi quay đầu đi, mặc kệ anh.



“Không ngờ Hộ cũng tới đây, nhưng chúng ta không hề mời cậu ta, là cậu ta không mời mà tới.” Trương Bảo Thành ngồi cạnh Lê Kim Huyên bỗng lên tiếng, ông cũng nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy khó hiểu.



“Tại sao chúng ta lại không mời anh ta?” Lê Kim Huyên hỏi.



“Mấy người quản lý này quá thần bí, bình thường đều khiêm tốn làm việc, chúng ta hoàn toàn không có phương thức liên lạc của họ, trừ phi họ chủ động tới tìm chúng ta.” Trương Bảo Thành bất đắc dĩ nói: “Nếu không có mấy người đó thu hút sự chú ý của tôi, thì tôi chẳng hề nhận ra Hộ cũng tới đây.”



“Hội trưởng Hiệp hội đổ thạch Tô Thành tới rồi.”



“Chủ tịch điều hành cơ cấu tuyên truyền văn hóa đổ thạch nước M cũng đến rồi.”



“Không ngờ Song Tử Thần đều xuống núi! Trời ơi!”



Lúc hai ông lão đó đi vào, vô số người ngồi trên khán đài bỗng đứng phắt dậy.



Trên mặt nhiều người đều tràn ngập vẻ kinh ngạc không dám tin, lúc nhìn thấy Song Tử Thần đều xuất hiện ở đây, ai cũng ngạc nhiên như nhìn thấy ma.



“Song Tử Thần? Rất có tiếng tăm à?” Lê Kim Huyên nhíu mày hỏi.



“Tất nhiên rồi.” Trương Bảo Thành nghiêm mặt gật đầu: “Song Tử Thần này khác với những ngôi sao sáng trong giới đổ thạch kia, bởi vì bọn họ hoàn toàn không nên tồn tại trên đời này…”
Chương 539



“Là sao?” Lê Kim Huyên mơ màng, cô càng nghe càng không hiểu câu nói của Trương Bảo Thành.



“Bọn họ đã không còn dùng từ người bình thường để hình dung nữa, Ngọc Thành Vọng, Đổ Hiệp và vô số người nổi tiếng trong giới đổ thạch đều thất bại sau khi họ xuất hiện…” Trương Bảo Thành từ tốn nói: “Song Tử Thần không hề già cả, 15 năm trước, bọn họ càn quét toàn bộ giới đổ thạch, chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, bọn họ đã đánh bại tất cả người có tên tuổi trong giới, thậm chí có người còn nghi ngờ bọn họ dùng cách nào đó để gian lận.”



Trương Bảo Thành run rẩy nói: “Nhưng sau khi thành danh, Song Tử Thần lại mai danh ẩn tích, không ai có thể xứng là đối thủ của họ, bọn họ không muốn đối đầu với đám kém cỏi nên mai danh ẩn tích nhiều năm, đến Chung Cực Tam Đao lần trước có một người bộc lộ tài năng, mới thu hút sự chú ý của Song Tử Thần, còn buông lời muốn đấu với người đó.”



“Người đó là ai?” Lê Kim Huyên tò mò hỏi, Trương Bảo Thành chỉ nói dăm ba câu đã khơi dậy lòng tò mò của cô.



“Tôi cũng không biết rõ, Chung Cực Tam Đao lần trước có rất ít thông tin về người đó.” Trương Bảo Thành lắc đầu, nhìn Song Tử Thần, rồi từ tốn nói: “Cô chẳng bao giờ biết giới đổ thạch có bao nhiêu điều khó bề tưởng tượng, không thể hiểu rõ bằng tư duy bình thường đâu.”



“Chỉ là mấy yêu ma quỷ quái thôi, ông cứ thần thánh hóa quá rồi đấy.” Trần Xuân Độ luôn im lặng ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Điều khó bề tưởng tượng không chỉ tồn tại trong giới đổ thạch, mà thế giới rộng lớn không thiếu cái lạ, chính ông cũng nói không ai hiểu rõ tại sao hai vị tử thần lại mạnh như vậy, rất có thể trong chuyện này có vấn đề gì đó.”



Trương Bảo Thành sửng sốt, rồi khinh bỉ nhìn Trần Xuân Độ ngay: “Cậu thì biết cái gì, đúng là người không biết nên không sợ, Song Tử Thần là thần thoại duy nhất trong giới đổ thạch, đến giờ bọn họ vẫn là ác mộng của Ngọc Thành Vọng, Đổ Hiệp và rất nhiều người khác.”



Đối mặt với lời miệt thị trắng trợn của Ngọc Bảo Thành, Trần Xuân Độ chỉ khẽ cười, từ tốn hỏi: “Thần thoại duy nhất, sao tôi nhớ hình như vẫn còn một người nữa…”



“Ông có chắc là trong giới đổ thạch chỉ có Song Tử Thần này mới tạo ra thần thoại không?”



Giọng nói của Trần Xuân Độ bỗng trở nên sắc bén, ánh mắt cũng bắt đầu nghiêm nghị, giọng điệu tràn đầy áp lực bủa về phía Trương Bảo Thành.



Lúc Trần Xuân Độ nói, trên người anh bỗng có một luồng khí thế vô hình phóng thẳng lên trời, cả người cũng thay đổi như lột xác.



Trương Bảo Thành khẽ run lên, Trần Xuân Độ bỗng tạo cho ông cảm giác lông tơ khắp người đều dựng lên, trong lòng không ngừng chấn động.



Giờ ông chợt xuất hiện ảo giác, hình như người đang đứng trước mặt không phải là Trần Xuân Độ, mà là mãnh thú khiến ông kinh hồn bạt vía.



Đúng lúc này, khi Trương Bảo Thành đang toàn thân run rẩy, thì trong đầu chợt hiện ra một bóng dáng khác.



Bóng dáng đó chợt hiện ra, có lai lịch tương đương với Song Tử Thần, đồng thời còn thần bí hơn họ… người này vụt qua như sao băng, làm Trương Bảo Thành suýt quên mất.



“Anh định làm gì đấy?” Lê Kim Huyên bỗng cảm nhận được điều bất thường, nên lạnh lùng quát.



Trần Xuân Độ đang nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, sau khi bị Lê Kim Huyên quát, anh mới thu hồi khí thế ngút trời trên người mình.



Trương Bảo Thành cảm nhận được sát khí lạnh lẽo đó đang nhanh chóng rút lui, uy thế ngút trời trên người mình cũng tan biến trong tích tắc.



Lúc này ông mới thở phào nhẹ nhõm, lau mồ hôi lạnh trên trán, ngay cả ông cũng không nhận ra, lúc nãy mình đã vô thức đổ mồ hôi lạnh khắp người, toàn thân ướt đẫm.



Lúc đó cảm giác mà Trần Xuân Độ mang đến cho ông rất đáng sợ, khiến ông cảm thấy như rơi vào hầm băng, đến giờ tim ông vẫn đang đập loạn.



Vẻ mặt Trần Xuân Độ bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Trương Bảo Thành, lạnh nhạt đáp: “Không có gì, anh chỉ giúp hội trưởng Trương nhớ lại một số chuyện thôi.”



“Tôi nhớ ra rồi, quả thật không chỉ có Song Tử Thần này, vẫn còn một người cũng đạt được thành tựu như họ.” Dứt lời, Trương Bảo Thành liền hừ lạnh: “Nhưng vậy thì sao chứ, không ai biết thân phận của người đó, hơn nữa Song Tử Thần đã đủ khó chơi rồi, chắc chắn người đó sẽ không xuất hiện ở đây.”



“Rốt cuộc anh muốn làm gì, có thôi đi không hả?” Lê Kim Huyên không thể nhịn thêm nữa, hung hăng lườm Trần Xuân Độ, giọng nói đầy lạnh lẽo và giận dữ.



“Hội trưởng Trương giúp tập đoàn Lê thị tham gia Chung Cực Tam Đao lần này, đã gây ra nhiều chỉ trích, vậy mà anh lại bất kính với ông ấy như thế, còn không mau xin lỗi ông ấy đi!” Lê Kim Huyên lạnh lùng ra lệnh.



Cô bảo anh xin lỗi ông ta?



Trần Xuân Độ liếc nhìn Trương Bảo Thành, ông ta không ngờ Lê Kim Huyên lại bảo vệ mình như thế, nên vẻ mặt nhất thời trở nên kiêu ngạo.



Lê Kim Huyên nhìn Trần Xuân Độ, trong lòng cô rất bất an, bị anh chọc tức không hề nhẹ, cô rất sợ anh sẽ nói những lời khiến Trương Bảo Thành không vui, như vậy quan hệ vốn rất bấp bênh giữa ông ta và tập đoàn Lê thị sẽ càng tồi tệ hơn.
Chương 540



Nhưng điều làm cô không ngờ là Trần Xuân Độ lại mỉm cười, nhìn Trương Bảo Thành bằng ánh mắt sâu xa, không nói gì cả, bỗng đứng dậy xoay người rời đi.



Lê Kim Huyên nghiêm mặt, cô không ngờ Trần Xuân Độ lại phản ứng như vậy, nên nhíu chặt mày, Tô Loan Loan đứng bên cạnh đi tới hỏi: “Tổng giám đốc Lê, có cần gọi anh ta quay lại không?”



“Không cần đâu, anh ta thích đi đâu thì đi, mặc kệ anh ta!” Lê Kim Huyên lạnh lùng nói, vẫn chưa nguôi giận với Trần Xuân Độ.



“Chúng ta cứ ngồi xuống xem đi, cuộc thi sắp sửa bắt đầu rồi.” Lê Kim Huyên quay đầu, không nhìn về phía Trần Xuân Độ bỏ đi nữa, mà nói thẳng.



“Người tới dự thi sắp có mặt đông đủ rồi, tôi cũng phải đi thi đây.” Điện thoại Trương Bảo Thành đổ chuông, ông ta liếc nhìn rồi đứng dậy nói.



“Hội trưởng Trương, ông nắm chắc bao nhiêu phần trăm?” Lê Kim Huyên dịu dàng hỏi.



Trương Bảo Thành nghiêm mặt đáp: “Phần trăm rất thấp, mặc dù tôi là hội trưởng, nhưng ở đây có không ít cao thủ dân gian, huống hồ ngay cả Song Tử Thần cũng xuất hiện, đây là Chung Cực Tam Đao có độ khó cao nhất trong lịch sử.”



“Ông cố gắng phát huy là tốt, hội trưởng Trương, cố lên, ông nhất định sẽ làm được.” Lê Kim Huyên gật đầu, cổ vũ cho Trương Bảo Thành.



Lúc Lê Kim Huyên đưa mắt nhìn Trương Bảo Thành đi về phía sân đấu, Tô Loan Loan ở bên cạnh đi tới, dè dặt hỏi: “Tổng giám đốc Lê, chúng ta thật sự không đi tìm Trần Xuân Độ ư?”



“Không cần đâu, đừng bận tâm đến anh ta, có anh ta ở đây chẳng phải chuyện tốt lành gì.” Lê Kim Huyên tức giận nói, vẻ mặt vẫn chưa nguôi giận.



*** Một lúc sau, khán đài lần lượt đứng dậy, Song Tử Thần vô cùng thần bí bước vào sân thi đấu, hai người liếc nhìn Lê Thần Vũ ở bên cạnh, rồi nở nụ cười bình tĩnh.



“Mọi chuyện phải dựa cả vào hai vị tiền bối rồi.” Lê Thần Vũ luôn tự cho mình là thanh cao, sau khi biết thân phận thật sự của hai ông lão thì càng tỏ vẻ khiêm tốn.



Giờ Lê Thần Vũ mới hiểu rõ tại sao Lê Hồng có địa vị chí cao vô thượng ở nước C, nhưng phải đích thân đi vào rừng sâu mời Song Tử Thần xuống núi.



Hóa ra bọn họ là thần thoại bất bại từng tạo ra trận gió tanh mưa máu trong giới đổ thạch.



Giờ mặc dù vẻ mặt Lê Thần Vũ bình tĩnh, không hề có chút dao động, nhưng trên thực tế, anh đã dự liệu trước, lần này anh đã sớm nắm chắc phần thắng rồi.



Có hai vị thần thoại giúp đỡ, chắc chắn anh sẽ giành được chức quán quân của Chung Cực Tam Đao.



Thậm chí anh còn hiểu rõ, tại sao Chung Cực Tam Đao lần này lại có nhiều nhân vật máu mặt tới dự như vậy hơn Trương Bảo Thành.



Quả thật Hiệp hội đổ thạch đã bỏ ra rất nhiều công sức, để phô trương thanh thế, nhưng quan trọng nhất là không có sự âm thầm giúp đỡ của Lê Hồng, thì làm sao mấy nhân vật hàng đầu đó có thể không ngại đường xa tới đây, chỉ để dự một hoạt động giải trí nho nhỏ.



Những chuyện này đều là công lao của Lê Hồng, rất nhiều ông trùm đều nể mặt ông ta, không biết Lê Hồng đã tốn bao nhiêu công sức, để anh lấy lại danh tiếng trong cơ hội hiếm có lần này.



Lê Thần Vũ từ từ siết chặt nắm đấm, ánh mắt thoáng qua tia kiên định, anh sẽ không để Lê Hồng thất vọng, anh phải dựa vào cơ hội lần này để người đời đều biết đến Lê Thần Vũ – ngôi sao mới nhà họ Lê.



Lê Thần Vũ nhìn chằm chằm Song Tử Thần, một lúc sau, anh bỗng quay đầu nhìn về phía Trần Xuân Độ.



Ánh mắt Lê Thần Vũ nhanh chóng nhìn chằm chằm trong không khí, phóng tầm mắt qua đó, không ngờ lại không nhìn thấy Trần Xuân Độ.



Tên này đi đâu rồi?



Lê Thần Vũ chỉ nhìn thấy Lê Kim Huyên, cô cũng nhìn thấy anh, nhưng vẻ mặt vô cùng lạnh nhạt, phớt lờ anh ngay.



Nhưng Lê Thần Vũ chẳng hề bất ngờ, trong mắt anh, Lê Kim Huyên chẳng khác gì một món đồ chơi, đợi anh nổi tiếng ở Yên Kinh rồi, đến lúc đó, gần như dễ dàng bóp chết Trần Xuân Độ, còn cô cũng sẽ trở thành món đồ để anh đùa bỡn…



Anh sẽ không tôn trọng phụ nữ mà anh không có được, điểm khác biệt nhất giữa Lê Kim Huyên với người phụ nữ khác là ở khí chất khác biệt của cô, chơi đùa… có lẽ không chỉ một lần.



Nghĩ đến đây, Lê Thần Vũ khẽ nhếch miệng, anh không hề phát hiện ra Trần Xuân Độ, điều này càng làm tâm trạng anh thoải mái hơn.



Có lẽ tên này đã phát hiện ra mối quan hệ giữa mình, nên chạy càng xa càng tốt rồi.



Lúc ở thành phố T, Lê Thần Vũ chưa nói bằng giọng điệu ghê tởm đó, nhưng nơi này là Yên Kinh, chỉ cần anh giành được chức quán quân thì vừa khéo có thể tùy ý sỉ nhục Trần Xuân Độ và Lê Kim Huyên.



Chẳng mấy chốc, khán đài đang ầm ĩ bỗng trở nên yên tĩnh, một MC nổi tiếng với vẻ ngoài điển trai phóng khoáng bước lên sân khấu dựng tạm thời nói: “Chào các vị quan khách, từ hôm tổ chức tiết mục văn hóa đổ thạch đến nay đã đi đến hồi kết, tiếp theo là thời khắc động lòng người nhất trong tiết mục văn hóa đổ thạch chúng ta, chúng ta sắp sửa tiến vào cuộc thi với hàm lượng vàng và cấp độ cao nhất trong giới đổ thạch, do Hiệp hội quan chức đổ thạch Yên Kinh tổ chức – đó là Chung Cực Tam Đao.”



“Chung Cực Tam Đao, đúng như tên gọi, trong số lượng đá thô nhất định mà quan chức cung cấp, tuyển thủ dự thi chỉ có thể chọn năm phiến bất kỳ, tổng cộng có ba lần cắt để thăm dò giá trị của đá thô, thời gian kết thúc sẽ do ban tổ chức phân chia, thông qua xếp hạng về đánh giá tổng giá trị của đá thô, top 16 sẽ lọt vào vòng tiếp theo. Quy tắc rất đơn giản, mỗi tuyển thủ dự thi của chúng ta đều nằm trong top 16 bảng xếp hạng cuộc thi lần trước, do quan chức tiết mục văn hóa đổ thạch mùa này sàng lọc, kết quả rất công bằng…”