Chàng Rể Phế Vật

Chương 914




CHƯƠNG 914


Đôi mắt xinh đẹp của Lê Kim Huyên bình thản nhìn lướt qua anh ta một cái, áy náy nói: “Thực xin lỗi cậu Long, tôi không có hứng thú.”


Nói xong, Lê Kim Huyên xoay người rời đi.


Nhìn thấy người phụ nữ Lê Kim Huyên này lại dám không để ý tới mình, trực tiếp xoay người rời đi? Sắc mặt Long Thiên Ngao nhất thời có chút khó coi! Long Thiên Ngao anh ta ở Thành phố T dựa vào một nắm đấm đã trở thành một tồn tại vô địch, chưa từng bị người khác khinh thường như vậy bao giờ? Người phụ nữ này quả thực muốn chết!


Ánh mắt Long Thiên Ngao băng lãnh ác độc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lê Kim Huyên đang rời đi, cặp mắt tà ác liếc nhìn vóc người hoàn mỹ của cô mấy lần… Trong lòng âm thầm thề… hít, Lê Kim Huyên… sớm muộn gì ông đây cũng sẽ đè em ở trên giường, khiến em phải cầu xin tha thứ!


Lúc này, ở hiện trường thương hội, Long Thiên Ngao cho dù hống hách không chút kiêng kỵ nhưng vẫn chừa một chút mặt mũi cho hội trưởng thương hội, không tùy tiện động thủ. Bởi vậy, anh ta ghi thù Lê Kim Huyên! Chỉ cần là người ở Thành phố T, không ai có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của Long Thiên Ngao anh ta! Không một ai!


Sắc mặt của Long Thiên Ngao tái xanh, anh ta bưng ly rượu tức tối uống từng ngụm lớn, hiển nhiên là đã bị thái độ cao ngạo lạnh lùng của Lê Kim Huyên chọc giận không nhẹ, phẫn nộ không có chỗ phát tiết.


Nhưng vào lúc này, Phương Chấn Khải mặc một bộ đồ tây đột nhiên lặng lẽ tiến đến trước mặt Long Thiên Ngao.


“Anh Long làm sao vậy? Bị Lê Kim Huyên chọc giận sao?” Phương Chấn Khải âm trầm hỏi.


Long Thiên Ngao hung hăng trừng mắt nhìn anh ta một cái: “Thằng nhóc mày muốn chết hả? Biết rõ ông đây đang nổi nóng mà còn dám đến tìm chết?” Long Thiên Ngao sắp sửa làm ra tư thế đánh người.


Phương Chấn Khải vội vàng dè dặt rót một ly rượu vang cho Long Thiên Ngao: “Anh Long, đừng nên tức giận… Tôi với anh là bạn bè đứng cùng chiến tuyến…” Phương Chấn Khải âm lãnh cười cười.


“Anh Long, lúc này anh rất muốn đối phó với Lê Kim Huyên đúng không?” Phương Chấn Khải hỏi.


Long Thiên Ngao lạnh lùng hừ một tiếng, trong mắt lóe lên khí tức tà ác thô bạo, không trả lời… cũng có nghĩa là thừa nhận.


“Anh Long, Lê Kim Huyên này là danh nhân của thương hội… tạm thời không thể động vào, thế nhưng…


có thể động vào con chó của Lê Kim Huyên… Động vào con chó của cô ta, đến lúc đó chẳng phải là đang đánh vào mặt của cô ta sao?” Phương Chấn Khải nham hiểm nói.


Nghe đến lời này, đôi mắt Long Thiên Ngao ngưng lại, bên trong lóe lên một vệt thô bạo: “Con chó nào?”


Phương Chấn Khải cười càng thêm âm lãnh, anh ta chỉ chỉ vào Trần Xuân Độ ở cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Chính là anh ta… Anh ta là bạn nam của Lê Kim Huyên… là con chó trung thành nhất của Lê Kim Huyên… Hơn nữa, tôi còn nghe nói…”


“Nghe nói cái gì?” Long Thiên Ngao gấp gáp hỏi.


“Tôi nghe nói… cái thằng tài xế đó có gian tình với Lê Kim Huyên…” Phương Chấn Khải âm lãnh trả lời, đồng thời trong con ngươi của anh ta cũng hiện lên sát khí lạnh lẽo không dễ phát giác.


“Cái gì?” Long Thiên Ngao siết chặt nắm đấm. Đó là một loại phẫn nộ vì cải trắng lại bị một con chó vấy bẩn! Lê Kim Huyên là người phụ nữ anh ta muốn… Vậy mà lúc này anh ta lại nghe được người đàn ông khác gian díu với Lê Kim Huyên … Long Thiên Ngao có thể nào không giận? Người không ăn được nho thì đều tức giận! Huống chi Long Thiên Ngao còn là một kẻ bá đạo thô thiển!


“Anh Long, vả lại… tôi còn phát hiện, vừa rồi anh ta vẫn luôn khinh thường anh, hình như còn lén lút nói xấu sau lưng anh.” Phương Chấn Khải tiếp tục xúi giục, sắc mặt anh ta cực kỳ âm lãnh.


Nhưng vào lúc này, Trần Xuân Độ ở cách đó không xa đột nhiên quét mắt nhìn tới. Thấy Phương Chấn Khải đang nhìn mình chằm chằm… trong con ngươi của Trần Xuân Độ hiện lên một tia khinh bỉ xem thường… Đối với Phương Chấn Khải này… Trần Xuân Độ chẳng bao giờ để anh ta vào mắt… Một con kiến hôi mà thôi, còn chưa tới mức khiến Trần Xuân Độ để ý đến.