Chàng Rể Quyền Thế

Chương 376




Đừng nói là tên ăn bám này, dù là Nạp Nhã Lan cũng không thể một phát lấy ra hơn trăm tỷ để mua một sợi dây chuyền!

Chắc chắn là trộm!

Chẳng trách tên ăn bám này nhấn mạnh, nhất định phải về nhà mới có thể mở quă, hóa ra là sợ bị người ta phát hiện!

Lữ Dương cười lạnh một tiếng, nhìn Nạp Nhã Lan từ trên xuống dưới: “Không nhìn ra, Nạp Nhã Lan, gu của cô bây giờ thật sự khó nói hết, thế mà tìm được một tên trộm?”

“Nhưng mà tên trộm cô tìm được làm việc rất lưu loát đấy! Có mấy phút mà thôi đã trộm được món đồ trị giá hơn mười tỷ! Lợi hại lợi hại!”

Sắc mặt của Nạp Nhã Lan lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Lữ. Dương tôi cảnh cáo anh, ăn thì có thể ăn bậy nhưng không thể nói bậy.”

“Nói bậy? Tôi nói bậy?” Lữ Dương cười ha ha.

Sau đó anh ta vỗ tay, lớn tiếng nói: “Mọi người mau xem này! Có người trộm đồ! Trộm dây chuyền trị giá hơn trăm tỷ, chuyện này còn đặc sắc hơn phim ảnh! Mọi người đừng để anh ta chạy!”

Soạt!

Chỉ một lúc, một đám người xung quanh đều chỉ trỏ Bùi Nguyên Minh.

Nhất là khi nhìn thấy bên cạnh Bùi Nguyên Minh có một nữ thần xinh đẹp, nhiều người nổi lòng ghen tỵ, không nhịn được mà mắng.

“Không có tiền thì đừng yêu đương! Tặng quà cho phụ nữ, thế mà dùng đồ ăn trộm?”

“Nhìn anh ta nhã nhặn, không ngờ lại là một kẻ nhã nhặn cặn bã?” “Ban ngày ban mặt đi trộm đồ? Gan của tên này lớn quá đấy chứ?”.

“Tôi nói này, cô gái xinh đẹp đó đúng là bị mù, thế mà lại nhìn trúng người như thế!”

Tiếng bàn luận từ xung quanh truyền đến, Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nhìn Lữ Dương, cau mày nói: “Họ Lục kia, bản thân anh nghèo không mua nổi, chẳng lẽ người khác cũng nghèo như anh, không mua nổi?”

“Nghèo? Anh nói tôi nghèo?”

Lữ Dương bật cười, lúc này xắn tay áo lên, quơ tay ra xung quanh, nói: “Tên trộm này nói tôi nghèo, mọi người phân xử thử xem!”

Mặc dù hôm nay Lữ Dương mặc trang phục bình thường, nhưng trên cổ tay trái lại có một chiếc đồng hồ Rolex rực rỡ ánh vàng.

Loại vàng ròng, kết hợp vàng xanh.

Chính là chiếc Rolex hot nhất năm nay, giá trị gần một tỷ rưỡi!

Trong cửa hàng cao cấp này có nhiều người thạo nghề, có người nhìn thấy chiếc đồng hồ này, gương mặt thể hiện vẻ sùng bái: “Nếu như đeo chiếc Rolex trị giá một tỷ rưỡi mà còn nghèo, vậy thì trên thế giới này không có ai giàu!”

“Chiếc đồng hồ này, có tiền cũng chưa hẳn có thể mua được!”

“Đó chính là chiếc đồng hồ tôi luôn mơ ước!”

Một tỷ rưoi, rất nhiều người làm việc mười năm cũng chưa tích được nhiều tiền như vậy.

Lúc này Lữ Dương giống như đang đeo tiền cọc của một căn nhà ở cổ tay.

“Thấy chưa, anh cho rằng mọi người sẽ tin anh? Hay tin tôi?” Lữ Dương khiêu khích nhìn Bùi Nguyên Minh.

Tên ăn bám này, mình nói anh ta là tên trộm, thế mà anh ta không thừa nhận, còn mạnh miệng với mình. Đây không phải Thủ Đô, nếu không chỉ cần một cú điện thoại thì có thể gọi người đánh gãy tay, chân của tên ăn bám này.

“Đeo một chiếc đồng hồ nát thì có thể chứng minh anh rất giàu sao?” Bùi Nguyên Minh lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, có thể chứng minh tôi giàu, biết đây là cái gì không? Rolex, anh mua được không?” Lữ Dương mỉm cười nói.

“Nói ai không có vậy.” Bùi Nguyên Minh nhàn nhạt nâng tay lên, chiếc Rolex mẫu đầu tiên đeo trên cổ tay cũng lộ ra ngoài.

“Cái này…”

“Phụt ha ha ha…”

“Chiếc đồng hồ này đã có mười mấy năm rồi? Thế mà anh vẫn lấy ra?”

“Đồng hồ cũ mấy chục năm, thế mà cũng lấy ra làm vẻ? Mà đồng hồ này sắp rỉ sét rồi, mặt kính cũng đã mờ, ha ha ha ha ha quá buồn cười…”

Đám người xung quanh cũng cười ầm lên.

Nhưng mà cũng bình thường, trong hoàn cảnh này, không phải người chuyên nghiệp làm sao có thể biết giá trị của chiếc đồng hồ trên tay Bùi

Nguyên Minh? . Truyện Hot

Trong mắt rất nhiều người, chiếc đồng hồ này có giá mấy triệu đã cao lắm rồi.

Chỉ có Lữ Dương co con ngươi lại, anh ta là người có hiểu biết, lúc nhìn thấy chiếc đồng hồ của Bùi Nguyên Minh, có hơi kinh ngạc.

Nhưng mà anh ta rất nhanh lấy lại bình tĩnh, anh ta nhớ chiếc đồng hồ này đã được một nhân vật cấp bậc thầy giới đồ cổ sưu tầm.

Sao lại xuất hiện trên tay một tên ăn bám?

Không biết mua được cái đồng hồ giả này ở cửa hàng ven đường nào mà ra vẻ, không biết xấu hổ!