Chàng Rể Quyền Thế

Chương 4775




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trong quá trình đó, tình trạng của lão phu nhân càng ngày càng nghiêm trọng, hiện tại đã lâm vào hôn mê sâu.”

“Bây giờ tôi nghi ngờ, sản phẩm Tam Vô mà bà ấy ăn, có chứa thứ gì đó có độc tính cực cao, nhưng kết quả xét nghiệm vẫn chưa đưa ra, tôi cũng không thể tùy tiện dùng thuốc.”

“Tuy nhiên, tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ tại đây, và tranh thủ để có được kết quả ngày hôm nay.”

“Cũng xin Hoắc tiên sinh yên tâm!”

Vị Bác sĩ này, hẳn là thân phận rất cao, bởi vì bên người có không ít nhân viên y tế đi theo.

Nhưng khi đối diện với người trung niên mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, hắn vẫn cẩn thận từng li từng tí.

Rõ ràng, người mặc áo tôn Trung Sơn này, chính là Hoắc Nguyên Hổ.

Đừng nhìn Hoắc Nguyên Hổ, người chỉ cao khoảng có 1,7 mét, nhưng khi mặc áo tôn Trung Sơn, lại có phong thái bất phàm, để người ở trước mặt hắn, kìm lòng không được liền muốn khúm núm.

Xét cho cùng, trong sáu gia tộc ẩn thế, Hoắc gia điều khiển hơn nửa thế lực trên đường của Kim Lăng.

Hơn nữa, Hoắc Nguyên Hổ, bản thân là một cao thủ võ đạo.

Hắn làm người làm việc, rất có hiệp khí Giang Hồ, có thể nói giang hồ trong Kim Lăng, ngoại trừ Đỗ gia ẩn thế Đỗ Lương, thì không ai có thể theo kịp Hoắc Nguyên Hổ.

Thực lực của Đỗ Lương, phụ thuộc phần nhiều vào Tây Nam Thiên Môn Trại đứng sau lưng.

Hoắc Nguyên Hổ thì hoàn toàn là dựa vào chính mình, có thể thấy được, thực lực của hắn

Chỉ là, Hoắc Nguyên Hổ, người cường hãn nhất tại Kim Lăng, giờ phút này cả người thần sắc vô cùng âm trầm, gần như sắp mất kiểm soát.

” Phế vật!”

” Một đám phế vật!”

Lúc này, Hoắc Nguyên Hổ chỉ vào mũi bác sĩ chửi bới.

“Rõ ràng là vừa ăn một ít sản phẩm Tam Vô. Lúc đầu nói với ta, rửa dạ dày là được rồi!”

“Sau đó, lại bảo ta cho tiêm huyết thanh!”

“Bây giờ lại nói cho ta biết, nghi ngờ trong sản phẩm Tam Vô có kịch độc chi vật sao!?”

” Các ngươi còn chụp cắt lát dạ dày, nhưng bây giờ, lại không thể nói cho ta biết tại sao!”

“Bệnh tình của mẹ ta ngày càng nặng, có phải chờ các ngươi, báo bệnh nguy kịch của mẹ ta nữa hay sao?”

“Nói!”

” Đến cùng là y thuật của các ngươi, có vấn đề, hay là các ngươi vốn là một đám phế vật!?”

“Từng người một, ngày thường vênh vang đắc ý, coi như là trên đời này, không có các ngươi, sẽ không ai cứu được người!”