Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1777




Chương 1777:

“Suyt, có lẽ anh đoán sai rồi, tôi nghe nói đây là lấy khí điều khiển châm, là thuật phi châm trong truyền thuyết, người đùng ngân châm giỏi đều như thế cả, trước đó tôi còn thấy Phong trưởng lão cũng làm như thế mà”

“Vậy anh đã thấy Phong trưởng lão một hơi dùng hàng ngàn cây ngân châm như thế chưa?”

“Chuyện này… chưa từng thấy”

“Đúng vậy, nào có kiểu dùng châm như vậy chứ? Cái này căn bản là đang làm ẩu! Châm là phải đâm vào huyệt? Anh ta có thể phán đoán rõ ràng huyệt vị của những người này sao? Hơn nữa còn nhiều như vậy…

Chỉ sợ là thần y mới có thể làm được như thế đi?”

“Nói không sai…”

“Anh ta làm ăn quá vớ vấn rồi!”

Không ít người nhao nhao nghị luận, ai nấy đều khjt mũi cơi thường.

Lâm Dương cứ cầm vải bông đi một vòng như vậy, lấy đa số ngân châm bên trêu vải bông cảm lên người các đệ tử, sau đó đi đến trước bàn khám bệnh cầm đến một lượng lớn thuốc Đông y, thành thạo phối được, gói kỹ, lại từ từ phân phát cho những đệ tử này.

Mới chỉ gần nửa nén hương, Lâm Dương đã xử lý xong, một trăm giáo chúng bị thương.

“Được rồi, mấy người ra bên cạnh nghỉ ngơi đi, đám.

1⁄2 tiếp theol Lâm Dương phất tay, lại bảt đầu chuẩn bị ngân châm.

Trăm tên giáo chúng lúc trước đều ngơ ngác, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

“Mấy người còn đứng ngây đó làm gì? Ngồi ra bên kia nghỉ ngơi đi, đừng cản đường”

Lâm Dương nhìn những người đang ngây như phỗng này một chút, nhíu mày quát lên.

“Chuyện này… Giáo chú, chúng tôi như thế là… đã xong rồi?”

“Vậy mấy người còn muốn như thế nào nữa?

“Thế nhưng… anh không cho xem mạch chúng tôi sao? Không hỏi thăm chúng tôi bị thương như thế nào sao? Anh cứ cắm cho chứng tôi mấy cây châm là xong rồi ư? Đây… Đây có phải là có chút quá mức qua loa rồi không?”

Một giáo chúng hít một hơi thật sáu, cả gan nói.

Không ít người thi nhau gật đầu, hiển nhiên là ủng hộ tên giáo chúng này.

Nhưng vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên hỏi một câu.

“Cậu còn có chỗ nào đau đớn không?”

Giáo chúng kia đang muốn trả lời, nhưng nói đến bên miệng, lại dừng lại.

Anh ta nhìn bụng đưới bị thương của mình, mới phát hiện chỗ ấy đã không chảy máu, cũng không cảm giác được đau đón gì cả, nhìn kỹ vài lần, mới phát hiện ở bụng có mấy cây ngân châm lắc lư…

Người xung quanh thấy thế. cũng nội nàng kiểm tru miệng tốt thương của mình.

“Trời ạ. chân ca tôi… có thể đi rồi.

website khác không phải Tamli on thì có nghữu đây là trebasite ăn cấp truyện. Hãy quay lại Tamlinh247,com ng hộ chúng tôi nhé. Yin cảm ơn 1 “Miệng tắt thương của tôi cũng không đau. ngược lại tê tô dại đại. thật Yến bạn đang đọc truyên trên giống như sắp phải chết. bây giờ đã có tỉnh thần hơn rất nhiều.”

*® Đúng vậy: tôi cũng mới phát hiện cơ thế đã khá lên nhiều rồi”

Mưững giáo chúng này cứcnhưt mới lấy lại được tìnhthân. từng người kiểm tra thân thể cña mình. bùi nghi mãi không thôi.

cña mấy người chí ổn định lại. cũng không trị ắ ôi. mấy người còn cân có ï . bây giờ đĩ ru bên kỉu ngồi hết đi. đừng làm chậm trễ thời gian. đăng sau còn có rất nhiều giáo chúng bị thương đang cần chữu trị” Lâm Dương nhạt nói.

Đám người vội vàng lưi ra.

Lâm Dương thì bắt đầu chữa trị cho những người khác y như trước.

Anh dùng phương pháp như vậy, gần nửa nén hương đã chữa được hơn trăm người, cực kỳ nhanh chóng, niếu một nén nhang cháy hết toàn bộ, ít nhất anh có thế trị được khoảng bốn trăm người.

Trải lại hiệu suất của Phong Tín Tử, cho ăn bể bụng cũng chỉ mới đến gần trăm người.

Mọi người nghẹn họng nhìn trân trối, vẻ mặt kinh ngạc.

“Còn có loại phương pháp này sao?”

Thế này… Thế này thì quá mức rồi?”

“Sư phụ, lúc này chúng ta nên làm gì?”