Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 1786




Chương 1786:

Lâm Dương lạnh nhạt nhìn người phụ nữ trước mặt, trên mặt không có quá nhiều biểu cam.

“Giáo… Giáo chủ…’ Sắc mặt Tưởng Xà trắng bệch, xấu hổ cúi đầu.

Thật ra lúc này tâm trạng của những người trong Thanh Hà đường đều cực kì phức tạp.

Trong bọn họ có ai sẽ nghĩ tới, người bị bọn họ đưa đến Đông Hoàng Giáo, thế mà lại trực tiếp trở thành người thắng trong đại hội Đông Hoàng, đoạt được nhãn thần Đông Hoàng, ngồi lên vị trí giáo chủ của Đông Hoàng Giáo??

Tưởng Xà rất muốn trực tiếp dẫn đám người rời khỏi Đông Hoàng Giáo.

Nhưng mà… lúc trước khi đám kẻ trộm kia vọt vào đánh lén, đa số đám người đều đã bị thương, thậm chí ngay cả Trịnh Lạc cũng bị thương nghiêm trọng.

Lúc này căn bản không có khả năng rời khỏi Đông Hoàng Giáo.

Con đường duy nhất của đám người, chính là tiến về Cổ Linh đường, tìm kiếm Lâm Dương chữa trị.

Cho nên Tưởng Xà chỉ có thể mặt dạn mày dày đến đây.

“Cõ chỗ nào không thoải mái?” Lâm Dương lạnh nhạt nói.

“Phần bụng… Còn có chân…’ Tưởng Xà thấp giọng nói.

Lâm Dương kiểm tra qua, liền nói: “Bôi chút thuốc, sau đó để người của Cổ Linh đường giúp cô băng bó một chút, nghỉ ngơi mấy tháng liền không sao.”

“Cảm ơn… cảm ơn giáo chủ…”

“Đi xuống đi.”

“Vâng… vâng … giáo chủ.”

Đám người Tưởng Xà nơm nớp lo sợ nói.

Lúc này đám người vô cùng phức tạp.

Nếu như lúc trước bọn họ không hề rời khỏi Thanh Hà đường, mà lựa chọn đứng cùng một cái thuyền với Lâm Dương, chỉ sợ bây giờ, Thanh Hà đường đã trở thành đường khẩu đứng đầu Đông Hoàng Giáo, mà bọn họ… cũng sẽ thành người đứng trên ngàn người?

Chỉ tiếc thế giới này không có nhiều nếu như như vậy…

Tưởng Xà rất muốn biết thái độ của Lâm Dương đối với bọn họ như thế nào, nhưng bọn họ cũng không biết, Lâm Dương căn bản không quan tâm đến một nhóm người này.

Mấy ngày nay Lâm Dương đều đang xử lý người bị thường bên trong Đông Hoàng Giáo.

Tính toán thời gian, cần phải trở về rồi.

Trong cung Đông Hoàng.

“Giáo chủ! Đã dẫn người đi!” Lưu Danh Khoa đi tới, cung kính nói với Lâm Dương.

“Dân đến đây đi.” Lâm Dương nói.

“Vâng.”

Lưu Danh Khoa vấy tay một cái.

Chỉ nhìn một bà lão tuổi già sức yếu gầy như que củi bị dẫn vào.

Người này… chính là Phong Tín Tử!

Lúc này tay chân bà ta đã đứt đoạn, giống như một kẻ tàn phế.

“Cầm châm đến đây!”

Lâm Dương nhạt nói.

“Vâng.”

Lưu Danh Khoa vội vàng đi ra ngoài.

Một lát sau, liền bưng ngân châm cung kính đi lên trước.

“Cậu muốn… làm gì?” Phong Tín Tử chật vật mở hai mắt ra, khàn khàn hỏi.

“Chữa cho bà.”

Lâm Dương lạnh nhạt nói.

Lâm Dương tất nhiên là hiểu được đạo lý đánh một cái tát lại cho một quả táo này.

Phong Tín Tử có uy vọng rất cao trong giáo chúng, không ít tính mạng của người trong Đông Hoàng giáo là được Phong Tín Tử cứu, nếu giết bà ta, ắt sẽ khiến cho rất nhiều giáo chúng không bằng lòng.