Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần

Chương 946: 946: Chương 945






Hiển nhiên, Huyết Trường Phong là trúng một cước này!
Chỉ thấy anh bình tĩnh nói: “Tay tôi quả thật gãy xương rồi, hơn nữa bị đả kích thường xuyên, đã run đến không thể phát lực, nhưng hai chân tôi lại không có sao! Tay tôi bị phế, chân không thể động sao?”
“Mày…” Huyết Trường Phong khó khăn đứng dậy, trừng lớn đôi mắt, lời gì cũng chưa nói ra, sau đó là một tiếng ‘ phụt ‘, phun ra một đống máu, người lại khó đứng lên nữa.

“Giết! Giết cho tôi! Ai néu là có thể giết tên tặc này cho tôi, tôi nhận người đó làm đệ tử nhập thát, truyền thụ võ học chính tông nhất của đảo Vong Ưu này!”
Đảo chủ đảo Vong Ưu cuồng loạn rít gào, cả người gần như điên cuồng.

Có trọng thưởng tất có dũng phu!
Hai mắt tất cả đệ tử nội đảo tức khắc đỏ lên.

Đệ tử nhập thất của đảo chủ đảo Vong Ưu? Đó là đãi ngộ gì!
Phải biết rằng, đa số đệ tử nội đảo đều chỉ là học võ dưới gối trưởng lão, mà đệ tử nhật thất của đảo chủ đảo Vong Ưu ít ỏi không có mấy người, trong đó… Thì có thiên kiêu Huyết Trường Phong!
Ai không muốn trở thành thiên chi kiêu tử giống Huyết Trường Phong?
Kết quả là, tất cả mọi người mắt trí.

Đám người hô to vọt tới chỗ Lâm Dương.

Trong tức khắc, Lâm Dương đã bị bao phủ, nhìn không thấy thân hình…
“Mau, mau đi giúp thiên kiêu Lâm!”

Có đệ tử ngoại đảo vội vàng hô.

Mọi người vội vàng tiền lên.

“Chỉ bằng đám phế vật máy người, cũng muốn chống lại đảo Vong Ưu chúng tôi?” Một đệ tử nội đảo hừ lạnh một tiếng, sau đó nhào tới.

Mắt đi sự tăng phúc của ngân châm, đệ tử ngoại đảo quả thực giống như mèo chó, hoàn toàn không địch lại, một người bình thường, cũng có thể ngăn cản hơn mười người, căn bản không địch lại.

“Sư đệ, tôi tới giúp cậu!”
“Tôi cũng tới!”
“Đám phế vật này, vậy mà dám đánh với chúng ta? Xem tôi đánh gãy toàn bộ chân của đám này đây!”
Lại một đám đệ tử nội đảo đánh tới.

Chỉ chốc lát sau, toàn bọ đệ tử ngoại đảo bị ngăn ở bên ngoài, căn bản không cách nào giúp Lâm Dương.

“Đáng giận!”
Long Lương Huyền Mị nóng như lửa đốt, giống như điên rồi vọt vào trong.

Nhưng cô ấy cũng không có thể ra sức.


Người quá nhiều.

Sau khi xảy ra chuyện, tất cả đệ tử nội đảo đều chạy lại đây.

Nơi này dù sao cũng là đảo Vong Ưu.

Cho dù đệ tử ngoại đảo có nhiều hơn, sao có thể chống trả lại…
Nhất định phải có kết cục như vậy sao?
Tâm Lương Huyền Mị như tro tàn, công kích đánh ra cũng vô lực.

Àm!
Cô ấy đụng phải một kích, bị đánh cho lui về.

Chờ khi đứng yên, mới phát hiện đệ tử ngoại đảo quanh mình đã ngã hơn phân nửa…
Thế cục không biết là tuyệt vọng cỡ nào.

“Sư tỷ… Đầu hàng đi…”
Lúc này, một đệ tử bắt lấy cánh tay Lương Huyền Mị, đau đớn kêu.

“Đầu hàng…” Hô hấp của Lương Huyền Mị run rầy.

“Đầu hàng, chúng ta mới có thể sống sót, bằng không chúng ta sẽ bị đánh chết!” Người nọ khóc thút thít nói.