Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 266: Muốn Chết




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



**********
Lại nói về bữa tiệc của Diệp Thiên.

Sau khi tiến vào căn phòng lớn sang trọng.

Họ không gọi các cô gái chân dài mà chỉ bắt đầu uống rượu và hát,
Phải biết rằng, trong số họ có tới hơn hai mươi phụ nữ, tất cả đều xuất thân từ những gia đình nổi tiếng, được chăm chút kỹ lưỡng từ nhỏ.

Võ nghệ giúp cho dáng vóc của họ trở nên đẹp hơn, hoàn toàn đủ sức đè bẹp các cô gái ở đây.

Tuy nhiên, Diệp Thiên chiếm được nhiều ưu ái nhất.

Ngay từ khi hắn bước vào Royal One, những cô gái này đã tới chủ động vây lấy Diệp Thiên, vừa nói cười vừa muốn uống rượu với hắn.

Thậm chí có người còn muốn dính lấy người hắn.

“Huấn luyện viên, tôi kính anh một ly “Huấn luyện viên, anh có cảm thấy tôi xinh đẹp không?” “Ai da, Cô tránh ra một chút đi, tôi cũng muốn ngôi bên cạnh huấn luyện viên trưởng"
Diệp Thiên trước giờ vẫn là người không câu nệ, là người thuộc vào tuýp người có nhan sắc nên cũng không bao giờ bị ai đó nói gì về ngoại hình của hắn.

Đặc biệt là vào những dịp như vậy thì việc nâng ly chúc mừng và uống rượu thì sẽ có rất nhiều cô gái bám dính vào hắn, ôm hẳn hay siết chặt lấy hắn.

Nhìn cảnh này, các thành viên nam đều ngoài nóng trong lạnh.

Họ ôm nhau để giữ ẩm rồi bật tình ca vừa hát vừa khóc.

Đàn ông có ham muốn chinh phục, đặc biệt là đối với các mỹ nhân, vì vậy những thành viên nam này có những thành viên nữ mà họ yêu thích.

Nhưng những thành viên nữ này lại không giống như cô gái ngoài kia, không phải dạng vừa giàu, vừa ăn chơi sành điều thì cũng là những người nổi tiếng, kể cả những thành viên nam này cũng nổi tiếng thì cũng rất khó để chinh phục được họ, mặc dù một số người trong số họ xác nhận mối quan hệ giữa bạn trai và bạn bè, nhưng không ai trong số những thành viên nam có thể đưa họ lên giường.

Nhưng khi Diệp Thiên ngồi ở chỗ đó, những thành viên nữ này chủ động áp sát lên, như thể bọn họ đều là bắp cải ở chợ rau, một khi Diệp Thiên chộp được cái nào, bọn họ sẽ không cự tuyệt, coi như Diệp Thiên muốn làm gì thì làm.

Hãy đến với họ.

Điều quan trọng nhất là Diệp Thiên đã có vợ “Ai, hiện tại thật đúng là như vậy.

Chỉ cần bản thân mạnh mẽ và đẹp trai thì chẳng cần đi tán gái, cũng sẽ có vô số mỹ nhân yêu thương nhớ nhung"

Bọn họ đã lĩnh ngộ được đạo lý này.

Một đám người âm thầm thế, qua đêm nay bọn họ nhất định phải cố gắng tu luyện, cho dù không đạt đến cảnh giới cao như Diệp Thiên thì cũng gần gần mức đó.

Chỉ cần có một nửa thực lực như Diệp Thiên thôi thì cũng không sợ không có mỹ nữ chủ động đến làm ẩm chăn cho bọn họ.

Có lẽ đây cũng là điều mà Diệp Thiên cố ý muốn cho bọn họ hiểu rõ.

Suy cho cùng thực lực chính là tiêu chí duy nhất để kiểm tra sự thật.

Chỉ có họ mới trải qua, mới hiểu được nó, rồi mới thúc đẩy bản thân trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn những gì anh nói.

Lúc này, trong một căn phòng khác ở Royal One sang trọng hơn.

"Chúc mừng sinh nhật...!
Trong căn phòng mờ ảo, tiếng hát nhịp nhàng vang lên.

Một nhóm đàn ông và phụ nữ quây quần bên chiếc vương miện của nữ hoàng, Nhâm Vũ Phi.

Cô ấy đứng chấp hai tay và nhằm mặt trước bánh kem nhiều tầng để ước nguyện.

Trên mặt nở nụ cười hạnh phúc.

Lời ước đã xong, cô ấy thổi tất nên, sau đó ngọn đèn sáng lên..

Khuôn mặt anh ta đầy nụ cười, giống như một người phụ nữ nhỏ hạnh phúc.

Sau khi thực hiện một điều ước, cô ấy thổi tắt ngọn nến, và sau đó đèn bật sáng.

“Vũ Phi, sinh nhật vui vẻ." Mọi người lần lượt nói.

“Cảm ơn mọi người.

Nhâm Vũ Phi cúi đầu, sau đó nhìn Thẩm An Kỳ, nói: "Đặc biệt là chị gái An Kỳ, đặc biệt đến từ Giang Thành, tôi không biết phải nói gì hơn.

“Em gái ngốc nghếch, em là em gái cùng cha khác mẹ của chị, em có sinh nhật, đương nhiên chị phải tổ chức mừng cho em rồi, nhưng Diệp Thiên có chuyện phải làm, nếu không chị đã đưa anh ấy qua đây rồi." Thẩm An Kỳ nói.


Nhâm Vũ Phi mỉm cười: "Em rất vui vì chị An Kỳ có thể đến."
Đương nhiên cô hy vọng Diệp Thiên cũng có thể đến từ khi xảy ra hiểu lầm trong phòng tổng thống đêm đó, cô luôn vô tình nghĩ đến Diệp Thiên, rồi cảnh tượng bối rối lúc đó hiện lên trong đầu cô.

Cô thậm chí còn hơi hối hận vì lúc đó cô rất căng thẳng.

Đã từ chối cơ hội học hỏi của Diệp Thiên trong tương lai.

Nếu lúc đó đồng ý, chẳng phải đã có cơ hội gặp anh ấy nhiều hơn, cũng có thể học hỏi được rất nhiều thứ từ anh ấy.

Chính mình lại phủ nhận cơ hội như vậy! “Ngay cả chị An Kỳ còn không thể rời giường hẳn hai ngày.

Nếu đổi lại là mình, không chừng còn không thể rời giường cả tuần.” Cô nghĩ thầm, đến nổi trên mặt hiện lên một vệt ửng hồng.

“Vũ Phi, cắt bánh đi em” Một người phụ nữ duyên dáng nói, Nhâm Vũ Phi tỉnh táo trở lại rồi cắt bánh.

Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra và một nhóm thanh niên đi đến.

“Vũ Phi, sinh nhật mà cũng không nói cho anh biết.

Làm anh phải hỏi thăm mọi người xem em tổ chức tiệc ở đâu đấy.

Càng ngày em cảng không xem người anh này ra gì đấy nhi
Nhâm Hào phàn nàn.

“Anh à, anh...!sao anh lại ở đây?” Nhâm Vũ Phi nhìn xung quanh rồi hoảng sợ nói.

Bởi vì cô ấy đã nhìn thấy Chu Vĩ Hoa.

Trước đây, cha cô từng muốn gã cô cho Trương Bản.

Nhưng từ khi trở về từ Triều Tiên, với sự giúp đỡ của Thẩm An Kỳ, cha cô đã leo tới mối quan hệ với Đỗ Đức Trọng, kể từ đó hôn nhân của cô không được nhắc tới nữa.

Trong thời gian đó, cô cảm thấy thư thái hơn, chỉ cảm thấy cuộc sống bỗng trở nên tốt đẹp hơn.


Nhưng thời gian tốt đẹp chẳng kéo dài được bao lâu.

Không lâu sau, anh trai Nhâm Hào của cô đến gặp cô, anh yêu cầu cô phải trở về Hàng Thành làm người yêu của Chu Vĩ Hoa, giành được sự ưu ái của Chu Vĩ Hoa và sau đó trở thành bạn gái thực sự của Chu Vĩ Hoa, nói rằng gia đình Chu đã một bước hoá rồng.

Xây dựng hằng trăm đền thờ Đạo giáo, mỗi năm chỉ hằng trăm tỷ đô la.

Gia đình giàu có nào ở Hàng Thành cũng đều nịnh bợ nhà họ Chu.

Hy vọng cô cũng không bỏ qua cơ hội nịnh bợ này của nhà họ Chu.

Khi đó, cô ấy đã cáu kỉnh và đánh nhau với Nhâm Hào, và cuối cùng đuổi anh ta đi bằng một con dao bếp, sau đó mối quan hệ giữa anh và cô rạn nứt, vì vậy cô ấy đã không gọi cho anh trai mình vào ngày sinh nhật của mình.

Không ngờ anh trai cô lại đi cùng Chu Vĩ Hoa, trong ngực cô đột nhiên xuất hiện một điểm bảo không lành, “Anh đưa anh Lữ đây và Chu Vĩ Hoa đến chúc mừng sinh nhật em." Nhâm Hảo bước tới và cười nói.

Sau đó anh ấy chỉ vào Nhâm Vũ Phi và nịnh nọt với Lữ Bản: "Anh Lữ, đây là em gái của tôi, anh thấy sao?"
Lữ Bân nhìn lên nhìn xuống Nhâm Vũ Phi vài lần, hải lòng gật đầu: "Ừ, không tôi, có thể đẩy Mặc dù không thể so sánh với tiên nữ của Huyền Tiểu Môn, nhưng anh ta nghĩ rằng Nhâm Vũ Phi là người duy nhất thế giới phàm trần phù hợp nhất với khẩu vị của anh ta.

Anh ta đã phải giám sát việc xây dựng tân Huyền Tiêu Môn với sư phụ.

Đợi sau khi Tần Huyền Tiêu Môn được xây dựng xong thì anh ta mới được gặp lại các tiên nữ Huyền Tiêu Môn.

Thời gian từ giờ đến lúc đó cũng mất ít nhất là một năm.

Cho nên trong thời gian một năm này, tìm cho mình một đối tượng thích hợp để giải quyết thì cũng được thôi, mà Nhâm Vũ Phi cũng không tệ.

Ngay khi những lời này thốt ra, Nhâm Hào và Chu Vĩ Hoa ngay lập tức vui mừng.

Vốn dĩ Chu Vĩ Hoa có ý định ngâm cứu Nhâm Vũ Phi, nhưng không tìm được đối tượng ưng ý cho Lữ Bản nên chỉ có thể miễn cưỡng nhường Nhâm Vũ Phi vào vòng tay của Lữ Bản.

Đối với Nhâm Hào, chỉ cần em gái anh vui vẻ phục vụ Lữ Bản, không chỉ vị trí của anh ở Hàng Thành sẽ tăng lên, mà nếu Lữ Bản vui vẻ dạy anh một mảnh rưỡi, anh sẽ không tuyệt vời sao? “Anh trai, ý anh là gì?” Vẻ mặt của Nhâm Vũ Phi ngay lập tức trở nên xấu xí, cô ấy không ngu ngốc, khi biết rằng anh trai mình sắp giới thiệu mình với tên họ Lữ này.

Cô không phải là một món hàng, chứ đừng nói đến một món đồ cổ.

Làm sao cô có thể trao mình cho bất cứ ai mà anh ta muốn tặng?
Cô rất khó chịu.

của cô chẳng có ý gì cả, chính là giao cho tôi để mỗi ngày hầu hạ tôi.

Theo như cách người hiện đại các cô nói là giúp tôi ngủ ngon giấc" Lữ Bán nhàn nhạt nói.

Anh ta là đệ tử dưới trưởng của trưởng lão Huyền Môn Môn, được anh ta cho cô làm giường là vinh hạnh của Cho nên cũng không cần quanh có làm gì.


Cũng không cần nói chuyện yêu đương, cử trực tiếp chiếm hữu.

Tuy rằng anh ta có vẻ chỉ ngoài ba mươi tuổi, nhưng thật ra đã ba trăm tuổi, sinh vào thời nhà Thanh, phụ nữ không có tư cách nói không nói có, chỉ có cường giả muốn chiếm hữu.

Anh ta không quanh co, mặc dù sau đó anh ta được chọn để luyện tập trong môn phái Huyền Tiêu Môn năng khiếu của mình, nhưng anh ta vẫn có tính cách độc đoán đó.

"Cái gì!"
Kết quả là khi anh ấy nói điều này, Nhâm Vũ Phi, Thẩm An Kỳ và những người khác đều bị sốc.

Anh chàng này có độc đoán không? "Anh cho rằng Nhâm Vũ Phi tôi là gà sao? Nói chuyện không biết xấu hổ, tôi không muốn bị mất mặt!” Nhâm Vũ Phi tức giận ngực phập phồng.

Cô tức giận chỉ tay vào cửa hét lên: “Đi ra khỏi đây!”
Cô thật sự rất tức giận, nếu không phải tận mắt chứng kiến, cô không thể tin được trên đời này lại có một người không biết xấu hổ như vậy!
Ngay cả Thầy Thiên đứng đầu giới võ thuật kia cũng chỉ hỏi cô có muốn luận bàn cùng hắn hay không.

Còn tên này lại trực tiếp yêu cầu cô ngủ với thật quá độc đoán và vô liêm sỉ
Không ngờ, khi cô vừa thốt ra những lời này, Nhâm Hào đã tát tới tấp, tát Nhâm Vũ Phi và chửi: "Đồ điên! Dám nói chuyện với anh Lữ như thế này! Không muốn sống nữa à?!" “Anh đánh em?” Nhâm Vũ Phi che mặt nhìn Nhâm Hào đầy hoài nghi, nước mắt tuôn rơi ngay lập tức, vì cô là người nhạy cảm nên bố cô từ lúc cô còn nhỏ đến giờ chưa từng đụng chạm một ngón tay.

Vậy mà hôm nay anh trai có lại không cùng phe với cô, còn ép cô ngủ với một tên xa lạ nào đó.

Giờ đây lại đánh cô khi thấy cô cự tuyệt khiến cho nhân cách của người anh trai này trong tâm trí cô hoàn toàn sụp đồ.

“Do em!” Nhâm Hào căm hận nghĩ Nhâm Vũ Phi không hề biết thức thời: “Em chỉ là một người phụ nữ ngực to não phẳng, không biết sự tồn tại của anh Lữ.

Nếu em dám nói chuyện với anh Lữ như vậy nữa thì anh lột da em." “Oa oa oa" Nhâm Vũ Phi đột nhiên khóc lớn: “Anh không phải là anh trai tôi! Tôi không có người anh trai như anh “Muốn nói gì thì tuỳ em.

Nhưng từ nay về sau nhất định phải hầu hạ anh Lữ ăn ngủ" Nhâm Hào hét lên sau đó cầm lấy cánh tay của Nhâm Vũ Phi kéo cô rời đi, đưa đến giường của Lữ Bản.

Đúng lúc này, một bàn tay ngọc mảnh khảnh nằm lấy cổ tay hắn, rồi siết chặt "AA!!!"
Nhâm Hào đau đớn hét lên.

“Anh so với súc sinh cũng không bằng" Thẩm An Kỳ tức giận nói, tát một cái tát khiến Nhâm Hào ngã xuống đất.

"Đồ đê tiện! Mày dám làm càn!" Chu Vĩ Hoa lập tức nổi tung, hắn chuẩn bị tiến đến đánh Thẩm An Kỳ.

Lúc này, Lữ Bẫn giơ tay lên, nhìn Thẩm An Kỳ từ dưới lên trên, càng nhìn anh càng đắc ý, anh nói: "Cực phẩm, không ngờ lại có một người phụ nữ cực phẩm trên thế giới này, eo nhỏ, này Chân dài, đẹp thế này
Ummm!
Anh ta không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chỉ cảm thấy mỹ nhân trước mặt, không phải tiên nữ Huyền Môn, càng thêm động lòng.

“Anh Lữ, anh thích người phụ nữ này sao?” Chu Vĩ Hoa
.