Chàng Rể Trùng Sinh

Chương 404: Dám Cưỡi Mãnh Hổ Chiến Đấu Với Đàn Sói!






Đùa chứ, đó chính là một chiếc pháp bảo loại thượng phẩm đấy.

Phải biết rằng ở Côn Hư, tạo ra một chiếc pháp bảo loại thượng phẩm khó khăn tới thế nào.

Thanh thần binh thượng phẩm cấp hai mà ông ta dùng kia, mua nguyên liệu đã phải tiêu hơn ba mươi triệu linh thạch, hơn nữa mời luyện khí sư tạo ra cũng phải tiêu mười triệu linh thạch, từ cấp một lên tới cấp hai lại phải tiêu hai mươi triệu linh thạch.

Tính tổng lại, thanh thần binh thượng phẩm cấp hai này tổng cộng đã tiêu hơn sáu mươi triệu linh thạch.
Đây còn là tất cả nguyên liệu ông ta đều tự mình mua.

Nếu để luyện khí sư mua để tạo một thanh thần binh như vậy, sẽ không ít hơn một trăm triệu linh thạch.
Nhưng Diệp Thiên thì sao, hắn tiện tay vứt chính là một chiếc pháp bảo thượng phẩm cấp hai loại tấn công.

Tuy rằng giá cả của pháp bảo rẻ hơn một chút so với thần binh, nhưng không có tám mươi triệu linh thạch, rất khó mua được loại pháp bảo cấp độ này.
Cho nên ông ta mới tỏ ra kích động như vậy, hẳn hai nghìn tấn linh thạch đấy.

Ở Côn Hư, có được nhiều linh thạch như thế, thì đều là cường hào vô cùng phi thường.
Bởi vì tiền thông hành ở Côn Hư chính là linh thạch.
Bình thường người ta một năm cũng không kiếm nổi mười nghìn linh thạch, tám mươi triệu linh thạch có thể được liệt tên vào top mười danh sách những nhà giàu có nhất trong một thành trì hạng trung có mười triệu dân rồi.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không biết ở Côn Hư, thượng phẩm pháp bảo lại đáng giá như vậy, nếu không hắn tuyệt đối sẽ đau lòng một chút, nhưng vì sự an toàn của Đóa Đóa, hai mươi triệu linh thạch lại có vẻ không đáng nhắc tới như vậy.
Ai bảo hắn là một người cha tốt chứ?
Chỉ cần con gái có thể an toàn, khỏe mạnh, vui vẻ mà lớn lên, phải bỏ ra nhiều bao nhiêu, Diệp Thiên cũng bằng lòng.
...
Lúc này, trong một căn biệt thự ở ngoại ô Thương Hải.

"Nhanh nhanh nhanh! Chuyển hết tiền mặt trong tài khoản tới ngân hàng Thụy Sĩ đi, Phù Vương và tông chủ Hoàng đều đã chết, sau này trong nước chính là thiên hạ của thế lực Diệp Bắc Minh.

Sẽ lại khiến nhà họ Tô chúng ta không chỗ dung thân, cho nên chúng ta phải nhanh chóng xuất ngoại, đi nương nhờ vào Thần giáo Thái Dương, nếu không chờ đợi chúng ta chính là sự toàn diệt!"Tô Nguyên Lương giục người trong tộc, lo sợ tới cực điểm.
Hắn ta cũng không biết Phù Vương chưa chết, nhưng dù có biết, hắn ta cũng không dám ở lại mảnh đất này nữa, bởi vì thua chính là thua, đại thế đã mất đi Phù Vương, thêm vào đó, một vài tàn dư của Tiên Minh cuối cùng cũng không có sức để trở mình.
Cho nên đi nương nhờ vào Thần giáo Thái Dương mới là sự lựa chọn sáng suốt nhất.
Bởi vì trước mắt chỉ có Thần giáo Thái Dương có năng lực chống lại Diệp Thiên.
"Đại ca, trên tài khoản của nhà họ Tô chúng ta, toàn bộ số tiền mặt hơn một triệu bảy trăm năm mươi nghìn tỷ đều bị đóng băng rồi, ngay cả số tiền hơn ba nghìn năm trăm tỷ đồng trong thẻ của em cũng bị đóng băng, không thể chuyển ra dù chỉ một đồng." Em trai của Tô Nguyên Lương là Tô Nguyên Hải không biết làm thế nào, nói.
"Tiền trong tài khoản của tôi cũng bị đóng băng."
"Tiền của tôi cũng bị đóng băng!"
"Tiền của tôi cũng bị đóng băng!"
"Tiền của tôi cũng bị đóng băng!"
Một đám người nhà họ Tô đều sợ hãi kêu lên.
Trái tim Tô Nguyên Lương trầm xuống, cả người ngồi sụp xuống đất, vô cùng đau đớn.
"Số tiền cất giữ trong ba năm, cuối cùng lại là công dã tràng, còn kéo cả số tiền mặt gần ba trăm năm mươi tỷ của nhà họ Tô vào, kế hoạch này của tôi đều là gì đây!"
Hắn ta vô cùng ăn năn, mới ý thức được nếu không đối địch với Diệp Thiên, không đến mức rơi vào kết cục mất người mất cả tiền như vậy.
Cha hắn ta đã chết, con trai cũng đã chết mất một đứa, bây giờ ngay cả tiền mặt cũng mất rồi, tài sản cố định rất nhiều.

Nhưng nào dám cầm bán? Cho dù dám, đâu có ai dám tiếp nhận?
"Anh cả, anh không phải đã cất tất cả đồ cổ của nhà họ Tô chúng ta vào Không Gian Giới hay sao? Chí ít cũng có giá trị mấy nghìn tỷ, bên trong ngân hàng Thụy Sĩ đang có hơn mười tỷ đô la Mĩ, nhanh chóng liên hệ với mấy đại trưởng lão, bảo bọn họ xuất ngoại cùng chúng ta đi, có các đại trưởng lão ở đó, cho dù ra nước ngoài, chúng ta cũng có thể nhận được sự che chở của Thần giáo Thái Dương."Tô Nguyên Hải thúc giục.
"Được được được, bây giờ anh đi liên hệ."
Tô Nguyên Lương vội vàng đứng dậy, run rẩy lấy di động ra gọi điện thoại.
...
Cùng lúc đó, ở nhà họ Tần.
"Nói cho mọi người một tin tốt, vừa nãy ở trong hoàng cung, Giang tổng quản gọi điện thoại tới cho tôi, bảo là trong khoảng thời gian lúc phát sóng trực tiếp bị gián đoạn, ông ta liền biết là Diệp Thiên thắng, liền thông báo với ngân hàng rằng tài sản gia tộc nhà họ Tô đã bị chiếm đoạt, và tài khoản của người trong tộc toàn bộ đều đóng băng, trong vòng 3 ngày, bảo ngân hàng cố hết sức trả lại số tiền mà trước kia chúng ta đã bị cắt đi, không đủ thì dùng tài sản cố định của ngân hàng này bù lại cho chúng ta, cho nên tiền đối với chúng ta mà nói, lại trở thành một chuỗi con số rồi." Tần Chí Thành mặt mày hớn hở tuyên bố với tất cả người nhà họ Tần đang tụ tập ở đây.

"Ồ ồ ồ!"
Nhà họ Tần từ trên xuống dưới đều hoan hô nhảy nhót.
Đặc biệt giống như Tần Lâm Văn, quần là áo lượt, là vui vẻ nhất, có tiền, có chỗ dựa vững chắc là Diệp Thiên, bọn họ lại có thể muốn làm gì thì làm, có thể chém gió trước mặt các cô gái đẹp, càng thuận lợi, nhanh chóng khiến cho các cô gái xinh đẹp lên giường.
Mỗi gia tộc đều có mấy người không có chí tiến thủ như vậy, chỉ muốn ăn chơi trác táng, quần là áo lượt.

Cho nên, đây là một hiện tượng rất bình thường, dù sao bọn họ cũng nghèo khổ mất nửa năm, thậm chí có người nửa năm đều chưa chạm vào phụ nữ.
Không bao lâu, Diệp Thiên đưa Đóa Đóa và Vân Tịch Diễm trở lại nhà họ Tần.
"Đóa Đóa, mau để mẹ ôm một cái."
Khi xem trực tiếp, Tần Liên Tâm vẫn luôn lo lắng Diệp Thiên và con gái sẽ bị thương, mãi đến sau lại biết được Diệp Thiên đại thắng, nỗi thấp thỏm của cô mới được hạ xuống, nên là thấy Diệp Thiên và con gái trở về, còn có một loại ảo giác sinh ly tử biệt.

Cô không dám ở trước mặt nhiều người như vậy thân thiết với Diệp Thiên, chỉ có thể gửi gắm phần tình cảm kia lên người con gái.
Dù sao ôm con gái, con gái ruột, không có ai sẽ cười trộm.
"Mẹ, Đóa Đóa rất nhớ mẹ." Tiểu nha đầu rất ngoan, thấy mẹ dang hai tay ra chạy tới, bé cũng dang rộng hai tay, chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Rất nhanh, Tần Liên Tâm đón lấy tiểu nha đầu từ trong lòng Diệp Thiên, ôm chặt tiểu nha đầu vào lòng.

Hôn tiểu nha đầu một cái, khiến tiểu nha đầu cười khanh khách mãi.
"Khiến em lo lắng rồi, vợ à."
Diệp Thiên ôm Tần Liên Tâm, đạo lý chồng đi ngàn dặm, vợ lo lắng này hắn vẫn là hiểu được, huống chi còn là đi đánh nhau.
"Em mới không lo lắng cho anh, em lo lắng con gái bảo bối của em.

Hừ." Tần Liên Tâm sợ tình cảm sẽ xúi giục Diệp Thiên làm ra hành động bất nhã trước mặt nhiều người như vậy.
Diệp Thiên: "..."

"Ha ha!"
Mọi người có một trận cười to.
"Cha ơi, cha ơi, mẹ lừa cha đấy."Lúc này Bảo Bảo chạy tới, an ủi Diệp Thiên: "Mẹ rất lo lắng cho cha, lúc nãy trên mặt đất xuất hiện một lỗ thủng thật lớn, mẹ không nhìn thấy cha liền khóc hu hu."
"Đúng vậy cha, mẹ khóc cực kì đau lòng cơ." Lạc Lạc cũng chạy tới, ôm đùi Diệp Thiên chớp chớp đôi mắt to trong veo.
"Hai đứa nhóc thối này.

Xem mẹ có đánh mông mấy đứa không." Tần Liên Tâm đều tức đến nghiêng mũi, khom lưng xuống ôm Đóa Đóa, giả vờ tức giận đưa tay ra đánh mông hai đứa con trai.
Thấy mọi người cười vui vẻ, Diệp Thiên lại ôm hai đứa con vào lòng, thay hai đứa con chịu đánh, Đóa Đóa vui vẻ cười khanh khách.
Sau khi chuyện xen giữa trôi qua, mọi người lại bắt đầu nói chuyện.
Sau một hồi nói chuyện, Diệp Diệu Hà đột nhiên nói với Diệp Thiên: "Thiên này, cha có chuyện muốn thương lượng với con một chút."
"Bố, có chuyện gì?" Diệp Thiên hỏi.
"Chuyện liên quan đến ba đứa nhỏ."Diệp Diệu Hà nói: "Vừa nãy, ông nội của Liên Tâm thương lượng với bố, mẹ con và cả ông nội con về vấn đề mấy đứa nhỏ theo họ ai.

Cuối cùng quyết định, Bảo Bảo và Lạc Lạc theo họ Tần, Đóa Đóa theo họ Diệp.

Sau này con và Liên Tâm sinh con, bất luận trai hay gái đều theo họ Diệp của chúng ta."
"Đương nhiên, đây chỉ là kết quả cuộc thương lượng của bọn ta, cuối cùng xem ý của con."
"Chỉ có việc này à." Diệp Thiên cười thản nhiên nói: "Chỉ cần ba mẹ không có ý kiến gì, Liên Tâm không có ý kiến gì, con hoàn toàn không có ý kiến gì."
"Ha ha!"
Tần Chí Thành nhất thời vui như mở cờ: "Nhà thông gia và Liên Tâm đều không có ý kiến gì, vậy Diệp Thiên, cứ quyết định như vậy nha?"
"Được ạ." Diệp Thiên buông lỏng rất hào phóng mà đồng ý, theo họ ai cũng không thay đổi được sự thật mấy đứa nhỏ là con hắn, cùng lắm thì lại khiến vợ mình mang thêm song thai, an ủi cha mẹ một chút.
"Cảm ơn anh, Diệp Thiên, đã thỏa mãn mong ước của ông nội em, cho nhà họ Tần có thêm con trai." Tần Liên Tâm nhìn Diệp Thiên, thâm tình nói.
"Đều là công lao của vợ, các con là vợ mang thai mười tháng mới sinh ra, phải là anh cảm ơn em mới đúng." Diệp Thiên cười nói.
Gương mặt Tần Liên Tâm lộ ra nụ cười vui mừng, rồi nói: "Tên ba đứa nhỏ, ông nội đều chọn xong rồi, Bảo Bảo tên là Tần Quang Thiên.

Lạc Lạc tên là Tần Quang Minh, ông nội hy vọng Bảo Bảo và Lạc Lạc sau khi lớn lên, có thể lưu danh khắp trời đất, vạn vật."
Diệp Thiên: "..."
Lão gia này, nguyện vọng thế mà lại thật xa vời, lớn lao.

Nhưng mà con trai của Diệp Bắc Minh hắn, lưu danh khắp trời đấy là điều đương nhiên.

Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
"Thế còn Đóa Đóa ạ?" Diệp Thiên hỏi.
"Ông nói là tính cách Đóa Đóa giống con trai, không sợ trời không sợ đất, dám cưỡi mãnh hổ chiến đấu với đàn sói, nhưng lại hy vọng Đóa Đóa sau khi trưởng thành sẽ dịu dàng một chút.

Đừng thô lỗ, ngông cuồng giống con trai, cho nên liền gọi Đóa Đóa là Diệp Hương Nhu." Tần Liên Tâm nói.
"Được đấy ạ, lấy tên rất có hàm ý, vô cùng đang khen ngợi." Diệp Thiên giơ ngón tay cái lên.
"Ha ha!"
Tần Chí Thành nghe rất thoải mái, cười lên niềm vui trong lòng.
Sau đó mọi người vẫn cứ nói chuyện tới tận nửa đêm.
"Mẹ, Đóa Đóa buồn ngủ rồi." Lúc này, tiểu nha đầu ngáp một cái, nói.
"Vậy mẹ đưa Đóa Đóa đi ngủ nha." Tần Liên Tâm bế tiểu nha đầu lên.
"Mẹ, Đóa Đóa lâu lắm rôi không ngủ với bà nội, đêm nay Đóa Đóa muốn ngủ với bà nội." Nhóc con đột nhiên nghiêm túc nói.
Tần Liên Tâm ngẩn người.
Lúc trước đuổi con bé này đi ngủ với bà nội, nó đều không đi, hôm nay sao lại chủ động muốn ngủ với cùng bà nội?
Ngay sau đó, ánh mắt của cô lập tức dừng lại ở trên người Diệp Thiên.
Diệp Thiên cười xấu xa.
Hắn biết vợ mình gần đây thiếu thốn tình cảm, từ sau khi nha đầu Đóa Đóa này hiểu chuyện, liền không chịu ngủ với bà nội, cả tối đều muốn chen vào giữa cha mẹ mà ngủ, hại hắn và vợ không có không gian riêng tư.
Hắn biết vợ mình da mặt mỏng, không dám kiên quyết đuổi tiểu nha đầu sang bên bà nội, nên vẫn luôn chịu thua tiểu nha đầu.
Trên đường trở về, chuyến đi này tiểu nha đầu đã chơi đùa rất vui, vì thế Diệp Thiên liền bảo cô bé ngủ với bà nội vài ngày, tiểu nha đầu đồng ý cũng đồng ý rồi, nhưng mà có điều kiện, chính là muốn khi cha đi đánh người xấu thì đem theo cô bé.
Vì muốn tạo cho mình và vợ không gian riêng tư, Diệp Thiên đành phải đồng ý.
Cho nên tiểu nha đầu mới có thể ngoan ngoãn chủ động bảo rằng muốn ngủ cùng bà nội.
"Đóa Đóa thật ngoan, bà nội đưa Đóa Đóa đi ngủ." Lý Tuệ Trân lập tức cả mặt đều tươi cười, bế lấy Đóa Đóa từ trong lòng Tần Liên Tâm, bà đã hơn nửa năm không ngủ cùng Đóa Đóa, cũng rất muốn dỗ tiểu nha đầu này đi ngủ.
Sau đó Diệp Thiên và Tần Liên Tâm trở lại phòng.
Kết quả cửa vừa đóng, hai người như mãnh thú và nước lũ, vừa phát tiết ra liền không thể thu hồi.