Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1190




Vừa nghe nói xung quanh có camera giám sát giấu kín, ánh mắt Triệu Hùng lập tức sáng lên.

Ông chủ Quán bar mang theo Triệu Hùng đi tới chỗ camera giám sát giấu kín, lúc này Triệu Hùng mới phát hiện, hóa ra chiếc camera giám sát này giấu ở trong một cái tổ chim trên cây.

Vị trí này không chỉ có thể quay đến “Quán bar Đông Quân!”, càng có thể quay được tình hình ở bờ sông. Lắp đặt để tiện quản chế một vài hành động đánh bắt cá trái phép.

Triệu Hùng lập tức gọi điện thoại cho Hồ Dân, để ông ta hỗ trợ với các ban ngành liên quan một chút. Lấy được video vào “Quán bar Đông Quân!”.

Ông chủ quán bar giao video bị hỏng cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng ở quán bar chờ Hồ Dân.

Văn Báo ngồi ở đối diện Triệu Hùng, lấy lòng cười nói: “Cậu chủ, sao Hải Phòng gần đây có tiếng gió gì đó vậy?”

Triệu Hùng nhìn Văn Báo hỏi: “Thế nào, ông sợ à?”

Văn Báo vỗ ngực nói: “Có thấy cùng cậu chủ ở đây, làm sao phải sợ?”

“Tới cũng đều là cao thủ! Cho nên nhất định không nên cùng bọn họ cứng đối cứng. Nếu là có tình huống, nhớ kỹ trước tiên báo lại cho tôi. Không được hành động theo tình cảm!”

“Đã rõ!” Văn Báo bảo đảm với Triệu Hùng.

Văn Báo coi như là nhóm dân anh chị sớm nhất ở Hải Phòng.

Nhưng sau khi biết Triệu Hùng quả thực kinh vi thiên nhân, cảm giác mấy chục năm trước mình đều lăn lộn uổng rồi.

Vào cái tuổi như Văn Báo, có một số việc sớm đã hiểu rõ.

Triệu Hùng có thể từ một tên con rể vứt đi của nhà họ Lý trước đó, trong hơn một năm ngắn ngủi, thần phục các giới ở Hải Phòng, càng nhảy thành hội trưởng phòng thương mại Hải Phòng.

Chỉ phần khí phách cùng can đảm này, làm Văn Báo bội phục từ đáy lòng.

Nhà họ Triệu công khai với truyền thông toàn cầu đuổi Triệu Hùng ra khỏi cửa.

Lúc đối mặt với đối thủ cường đại “Tập đoàn Khải Thời” nhà họ Triệu này, Triệu Hùng cũng không có lộ ra thỏa hiệp, càng làm cho Văn Báo nhìn với cặp mắt khác xưa.

Trước lúc đó, Văn Báo nhiều lắm coi như là một dân anh chị ở địa phương. Theo Triệu Hùng làm việc, cảm giác tương lai rộng mở. Đặc biệt lúc thấy được võ công đám người Nông Tuyền, càng kinh ngạc ngây người.

Đợi khoảng 40 phút, Hồ Dân mới khoan thai tới chậm.

Thấy có người ngoài ở đây, Hồ Dân đưa đồ cho Triệu Hùng nói: “Đây là thứ cậu muốn!”

Triệu Hùng gật đầu nói với Hồ Dân: “Vất vả rồi! Tôi còn có việc đi trước nhé.”

Hồ Dân cùng Văn Báo đều cung kính lên tiếng, đưa mắt nhìn Triệu Hùng rời đi.

Sau khi video tới tay, Triệu Hùng phóng nhanh đến chỗ Trần Văn Sơn.

Thấy phòng Trần Văn Sơn vẫn sáng đèn thì biết Vu Đại Đồng đã tới.

Sau khi xe dừng lại, Triệu Hùng bước nhanh đến phòng Trần Văn Sơn.

Mới vừa ấn t chuông cửa, Trần Văn Sơn đã đúng lúc mở cửa ra.

Lấy thính lực của Trần Văn Sơn, tất nhiên có thể nhận thấy được Triệu Hùng tới.

Sau khi mở cửa, Trần Văn Sơn gọi Triệu Hùng một tiếng: “Cậu chủ!”

Triệu Hùng gật đầu, thấy Vu Đại Đồng đã ở đó. Giao hai đoạn video cho cậu ta nói: “Đại Đồng, nơi này có hai đoạn video, có một đoạn là bình thường, một đoạn đã bị hỏng. Cậu mở đoạn bình thường ra chúng ta nhìn một chút trước. Sau đó, mau chóng khôi phục đoạn video bị hỏng kia.”

“Đã biết, cậu chủ!”

Vu Đại Đồng nhận lấy hai đoạn video từ trong tay Triệu Hùng, đầu tiên là kiểm tra một chút, đoạn nào bình thường, đoạn nào bị hỏng.

Sau đó mở đoạn bình thường ra, rất nhanh màn ảnh máy vi tính đã xuất hiện hình ảnh.

Triệu Hùng dựa theo thời gian ông chủ quán bar nói để Vu Đại Đồng mau chọn đến đó.

Rất nhanh, trong hình xuất hiện bóng dáng của hai người Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo.

Từ trong hình xem, có thể đoán được, Lưu Hải Yến không phải là cố ý tới quán rượu này, mà là cùng Lâm Thanh Thảo giải sầu ở ven sông, trong lúc vô tình đi tới quán bar Đông Quân.

Sau đó, trong hình xuất hiện một người đàn ông mặc áo xám.

Người đàn ông đội một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, nhìn qua tướng mạo phổ thông, mặt như bị tê liệt, không có biểu tình. Nhưng bằng nhãn lực của Triệu Hùng cùng Trần Văn Sơn, liếc mắt là có thể nhìn ra, trên mặt người đàn ông mang mặt nạ in 3D giống da người.

Hiện nay, đây là một loại kỹ thuật ngụy trang tiên tiến.

Tuy rằng khoa học vẫn luôn sáng tạo, nhưng vẫn không cách nào so sánh với “Thuật Dịch Dung” mà tổ tiên ta truyền xuống.

Loại mặt nạ in 3D này, không nhìn kỹ, không dễ dàng phát hiện đầu mối gì. Nhưng tỉ mỉ nhìn thì sẽ nhìn ra các loại kẽ hở.

Triệu Hùng nói: “Người này đã ngụy trang!”

Trần Văn Sơn “Ừ!” một tiếng nói: “Không chỉ có ngụy trang, hơn nữa vẫn luôn theo dõi hai người Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo kia. Các cô vẫn không phát giác chút nào, nói rõ là cao thủ.”

Trần Văn Sơn đem gác cánh tay ở trên vai Vu Đại Đồng nói: “Đại Đồng, cậu phóng to ảnh người này lên!”

Vu Đại Đồng dựa theo yêu cầu của Trần Văn Sơn, phóng to người đàn ông trong hình.

Sau khi phóng to, Triệu Hùng tỉ mỉ quan sát đặc thù bộ mặt của đàn ông, nhìn lúc lâu, cũng không nhìn ra. Anh hỏi Trần Văn Sơn: “Văn Sơn, anh nhìn ra cái gì không?”

Trần Văn Sơn chăm chú nhìn hình ảnh, đối với câu hỏi của Triệu Hùng giống như không nghe thấy.

Triệu Hùng không dám quấy rầy anh ta, biết anh nhất định nhìn ra mánh khóe từ trong hình.

Một lát sau, Trần Văn Sơn vỗ vai Vu Đại Đồng nói: “Đại Đồng, phóng to tay trái của người này lên!”

Vu Đại Đồng theo lời phóng to tay trái của người đàn ông trong hình.

Sau khi phòng to, Trần Văn Sơn chỉ vào tay trái người này nói với Triệu Hùng: “Cậu chủ, anh coi! Tay trái người này là sáu ngón.”

Được Trần Văn Sơn nhắc nhở, lúc này Triệu Hùng mới phát hiện, ở cạnh ngón út của người đàn ông này còn giấu thứ gì đó màu da chỉ to bằng hạt gạo.

Lúc người đàn ông này bước đi, cố ý nắm tay. Cho nên, không nhìn kỹ, thật không nhìn ra.

“Văn Sơn, người có sáu ngón tuy rằng rất khác người, nhưng thế giới này người có sáu ngón không phải số ít. Nếu như đều tra xét, sợ rằng Lưu Hải Yến đều bị hại rồi.” Triệu Hùng nói.

Trần Văn Sơn không đáp mà hỏi ngược lại: “Cậu chủ, anh nói Thuật Dịch Dung chỗ dễ dàng bị người khác nhận ra nhất là chỗ nào?”

“Ánh mắt!” Triệu Hùng đáp: “Biểu tình trên mặt một người đều có thể thay đổi. Duy chỉ có ánh mắt là cửa sổ của tâm hồn, cho có dùng Thuật Dịch Dung, cũng không cách nào thay đổi được ánh mắt. Cho nên, lúc không có chuyện gì làm, mới luyện nhiều một ít thay đổi ánh mắt.”

Trần Văn Sơn để Vu Đại Đồng chỉnh hình ảnh về bình thường.

Trần Văn Sơn nhìn chằm chằm người đàn ông trong hình nói: “Người này hình như tôi có biết, anh ta tên Miêu Bắc, tên hiệu Tiểu Sắc Ma, bố anh ta là một cao thủ nổi danh trên Thiên bảng hiển hách, xếp hạng trên dưới 50, là một lão sắc ma.”

“Sắc ma?” Triệu Hùng nghe xong thất kinh.

Nếu như, người bắt Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo đi thật là sắc ma, vậy chẳng phải hai người kia là thật sự gặp được nguy hiểm.

Trần Văn Sơn giải thích: “Nghe nói hai bố con nhà họ Miêu này, luyện một môn công phu rất âm tà, nhất định phải thải âm bổ dương, mới có thể làm cho công lực bọn họ tinh tiến. Hơn nữa, có người nói phụ nữ càng xinh đẹp, âm nguyên càng tinh khiết. Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo nhất định là đã bị Miêu Bắc theo dõi.”

Triệu Hùng nhíu mày, mặt lộ vẻ lo lắng nói: “Văn Sơn, vậy làm sao bây giờ? Làm sao để có thể tìm được tên sắc ma Miêu Bắc này. Nếu như để muộn, sợ rằng Lưu Hải Yến cùng Lâm Thanh Thảo khó giữ được trinh tiết.”