Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 1199




Triệu Hùng không nghĩ tới, Hạ Hồng Ngọc thích nói chuyện phiếm với Triệu Hằng, là bởi vì anh trai cô ta đã quyên giác mạc cho Triệu Hằng.

“Anh trai cô ấy bị bệnh gì?” Triệu Hùng hỏi Tống Duy Miên.

“Suy thận!” Tống Duy Miên nói.

Tống Duy Miên giải thích với Triệu Hùng: “Hạ Phàm làm việc ở phòng thủy lợi Hải Phòng, là một người giỏi giang tốt tính. Sau khi tốt nghiệp, ở cơ quan cũng được lãnh đạo cùng đồng nghiệp khen ngợi. Chỉ tiếc người tốt sống không lâu! Trước khi anh ta chết, đã hiến tặng tất cả cơ quan trong cơ thể. Lúc Hạ Hồng Ngọc biết giác mạc của Hạ Phàm quyên cho Triệu Hằng thì chủ động xin đi chăm sóc ngài Triệu Hằng.”

Triệu Hùng nghe vậy không khỏi hơi nhíu mày, hỏi Tống Duy Miên: “Tình huống gia đình họ Hạ thế nào?”

“Điều kiện kinh tế coi như là rất khác! Chỉ là vẫn ở lại trong khu nhà cũ, có lẽ chờ phá bỏ và dời đi nơi khác!”

“Có địa chỉ nhà họ Hạ không?” Triệu Hùng hỏi.

“Có!”

Tống Duy Miên vội vàng viết địa chỉ nhà Hạ Hồng Ngọc lên một tờ giấy rồi giao cho Triệu Hùng.

Triệu Hùng phân phó Tống Duy Miên: “Cứ để Hạ Hồng Ngọc chăm sóc Triệu Hằng đi! Chờ Triệu Hằng xuất viện, có cơ hội thì đề bạt cô ta lên.”

“Đã biết, anh Hùng!” Tống Duy Miên cung kính đáp.

Có thể nói, bởi vì một câu nói của Triệu Hùng. Sau này Hạ Hồng Ngọc một đường đi lên ở “Bệnh viện Bình Thái”, bắt đầu một bước lên trời.

Sau khi rời khỏi bệnh viện, Triệu Hùng phải lái xe rời đi.

Đúng lúc này, anh đột nhiên cảm thấy xung quanh có một cổ sát khí.

Trên người của người tập võ đều có một loại hơi thở đặc thù, bình thường cao thủ có thể giấu đi hơi thở của bản thân. Nhưng sát thủ thì lại khác, trên người sát thủ có một loại lệ khí, đó là loại lệ khí giết người khát máu.

Thật giống như thời tiết sáng sủa, đột nhiên mây đen kéo tới, ép người ta không thở nổi.

Triệu Hùng nhíu mày một cái, vẻ mặt không đổi lên xe.

Sau khi lái ra khỏi bệnh viện, thấy một chiếc Land Cruiser SUV cỡ lớn màu trắng theo đi ra.

Anh thử vòng vòng mấy con đường, xe phía sau vẫn luôn duy trì khoảng cách nhất định với xe của Triệu Hùng.

Người theo dõi này gan rất lớn, không chỉ không che giấu sát khí trên người, ngay cả theo dõi cũng rất quang minh chính đại. Chỉ có thể giải thích là người này đang thị uy với mình, cũng không e ngại mình.

Thú vị!... Triệu Hùng nở một nụ cười nhàn nhạt, lái xe thẳng đến một chỗ hoang vu trong thành phố mới Hải Phòng.

Tập đoàn Hùng Quang kiến thiết thành phố mới. Cho nên, trong thành phố mới Hải Phòng nơi nào đã được khai phá, nơi nào còn đợi khai phá, Triệu Hùng biết rất rõ ràng.

Sau khi xe dừng lại, quả nhiên, chiếc Land Cruiser SUV cũng dừng lại theo. Ngừng cách xe Triệu Hùng khoảng 20 mét.

Sau khi xe dừng lại, một người trẻ tuổi cao khoảng 1m70 đi xuống.

Trong tay người đàn ông cầm một thanh đao võ sĩ, chậm rãi đi về phía Triệu Hùng.

Triệu Hùng nhíu lông mày, từ tướng mạo người đàn ông cùng với chiếc đao võ sĩ cầm trong tay có thể phán đoán, không phải là người trong nước, mà là đến từ Nhật Bản.

Triệu Hùng nhìn chằm chằm người đàn ông, dùng một tràng tiếng Anh lưu loát hỏi: “Sao anh lại theo dõi tôi?”

Người đàn ông dùng tiếng bản địa sứt sẹo nói: “Tôi là Ogawa Ichiro! Nghe nói anh là một cao thủ, cố ý khiêu chiến anh?”

“Khiêu chiến?”

“Đúng!” Ogawa Ichiro gật đầu nói: “Nguyện vọng lớn nhất của tôi chính là đánh bại cao thủ võ thuật các quốc gia trên thế giới. Cho nên, là cố ý khiêu chiến anh.”

Triệu Hùng không hiểu nhiều lắm về giới võ thuật.

Nhưng người đàn ông Nhật Bản tên “Ogawa Ichiro!” này đích thật là kỳ tài luyện võ.

Lúc mười ba tuổi, lộ tài năng trong giới võ thuật Nhật Bản, mười sáu tuổi con ngựa ô được giới võ thuật Nhật Bản công nhận, 21 tuổi, cũng đã đánh bại người thứ ba trong mười đại cao thủ ở Nhật Bản rồi.

Không chỉ đánh bại cao thủ trong nước, anh ta đi đến các nơi trên thế giới, cũng đều khiêu chiến một ít tông sư võ thuật nổi danh.

Tuy võ công Triệu Hùng cao, nhưng cho tới bây giờ không để lộ ra. Trừ bạn bè bên cạnh biết võ công của anh lợi hại, cũng chỉ có người Am Cẩu biết. Như vậy Ogawa Ichiro này, sao lại khiêu chiến với mình chứ?

Rõ ràng có người xui khiến!

Nghĩ vậy, Triệu Hùng nói với Ogawa Ichiro: “Tôi không có hứng thú với khiêu chiến của anh! Chỉ muốn biết, là ai sai anh tới?”

“Anh đồng ý khiêu chiến của tôi, tôi sẽ nói là ai sai tôi tới.” Ogawa Ichiro nói.

Triệu Hùng cười lạnh nói: “Anh nói cho tôi biết trước, tôi sẽ đồng ý khiêu chiến của anh!”

Ogawa Ichiro nhìn Triệu Hùng, nghiêm túc nói: “Nước các anh có câu, một câu nói ra bốn ngựa khó kéo! Anh sẽ không nói không giữ lời chứ?”

“Vậy xem ra, anh còn không biết văn hóa của quốc gia chúng tôi. Chúng tôi càng chú ý, nói là phải làm!”

“Anh thắng tôi, tôi sẽ nói cho anh biết!” Ogawa Ichiro nói.

Ogawa Ichiro rút đao võ sĩ trong tay ra ĩ, ném vỏ đao sang một bên, trên thân đao hiện lên ánh sáng lạnh rạng rỡ.

“Rút đao đi!” Ogawa Ichiro nói.

Triệu Hùng nhún vai, lắc đầu nói: “Anh thấy tôi có giống đeo đao không! Nhưng đối phó anh còn không cần dùng đao.” Nói rồi cởi xuống thắt lưng Rồng Lân bên hông.

Thấy Triệu Hùng dùng vũ khí là một cái thắt lưng.

Thắt lưng Rồng Lân này vừa nhìn đã biết không phải là vật phàm. Phần lớn người có thể dùng binh khí mềm, đều là nhân sĩ võ học chính tông.

Ogawa Ichiro là một người si mê võ thuật, thấy Triệu Hùng quả nhiên là người trong Võ đạo, không khỏi hưng phấn mà liếm môi.

Ogawa Ichiro nói: “Đao kiếm không có mắt, nếu như anh chết dưới đao của tôi, tôi có thể chuyển lời tới người nhà của anh thay anh. Anh có lời gì muốn chuyển cho người nhà không?”

Triệu Hùng nghe nói xong Ogawa Ichiro, không khỏi phá lên cười ha ha.

Đấu võ thật là đao kiếm không có mắt, chỉ cần đánh thật lên ai cũng không thể đảm bảo làm được đến điểm thì ngừng, không bị chết hoặc bị thương. Nhưng tên Ogawa Ichiro cũng quá cuồng vọng. Quả thực là tự cao tự đại, không để ai vào mắt.

Đây không phải là một trận luận võ bình thường, mà là quan hệ đến danh dự của mình, cùng với danh dự quốc gia.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng quyết định giết nhuệ khí của Ogawa Ichiro.

Một người quá nổi bật, cũng không phải chuyện tốt!

Triệu Hùng lắc đầu nói: “Tôi không có lời gì cả! Ngược lại anh có lời gì muốn chuyển không? Có lẽ anh sẽ chôn xương ở chỗ này, ngay cả quê hương cũng về không được.”

“Hừ! Chỉ bằng anh?”

Ogawa Ichiro thấy Triệu Hùng như một thư sinh yếu ớt, căn bản không để anh vào mắt.

Triệu Hùng gật đầu nói: “Đúng, chỉ bằng tôi! Nhớ kỹ lời anh vừa nói, tôi đánh bại anh, anh nói ra người sai khiến anh. Nếu không, tôi không ngại tra tấn anh đâu.” Nói, cầm thắt lưng Rồng Lân trong tay vung lên không trung.

Chợt nghe “Ầm!” một tiếng, không trung giống như có tiếng sấm, làm cho khí huyết trong cơ thể Ogawa Ichiro cuồn cuộn.

Lúc này Ogawa Ichiro mới thu hồi ý nghĩ khinh địch, một lần nhìn kỹ Triệu Hùng.

Ogawa Ichiro tay cầm đao võ sĩ, nhìn chằm chằm Triệu Hùng nói: “Đến đây đi! Để chúng ta đánh một trận sảng khoái.”