Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 318: Chúng ta gặp nhau trên tòa




Hồ Dân nói cho Triệu Hùng biết, công trình của nhà họ Đào xảy ra vấn đề. Khi đang xây tầng thứ bảy mươi ba thì xảy ra việc sụp đổ, chết mười mấy người, người phụ trách công trình của nhà họ Đào là Đào Yên Quân bị cảnh sát đưa thẳng đi. Hơn nữa, công trình của nhà họ Đào bị ngưng lại, nhà người chết đang gây chuyện.

Nghe thấy lời Hồ Dân nói khiến Triệu Hùng không nhịn được vô cùng ngạc nhiên.

Anh dám chắc rằng, nhất định là “tập đoàn Thiên Vương” gây chuyện. Vốn còn tưởng rằng sau khi vợ mình Lý Thanh Tịnh tiếp nhận, mình có thể giúp loại bỏ tai họa ngầm được an toàn, không ngờ lại đột ngột xảy ra trước thế.

Chuyện này, tin chắc rằng vợ mình Lý Thanh Tịnh đã biết rồi.

Nhà họ Đào gặp phải sự cố lớn như thế, chắc chắn là xong đời rồi!

Vừa nghĩ đến bà cụ Đào, trong lòng Triệu Hùng “lộp bộp” một chút. Bà cụ là người không từ thủ đoạn vì nhà họ Đào.

Chim sắp chết thì tiếng hót cũng buồn. Người sắp chết thì nói lời cũng tử tế!

Quý bà Đào đã biết đường quay đầu, dĩ nhiên Triệu Hùng cũng bằng lòng giúp nhà họ Đào.

Nghĩ đến đây, Triệu Hùng nói cho Hồ Dân, tiếp tục giữ vững nắm chắc tin tức của nhà họ Đào. Một khi có động thái gì thì lập tức báo cáo cho mình.

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Hùng thấy dì nhỏ Lý Diệu Linh đưa con gái đi chơi thuyền hải tặc vừa về, anh vẫy tay với hai người.

“Diệu Linh, mau đưa Dao Châu về, nhà họ Đào xảy ra chuyện rồi!”

Lý Diệu Linh còn tưởng rằng Triệu Hùng đang lừa cô ấy, bĩu môi nói: “Anh rể, không phải anh lừa em chứ? Em vừa mới đi chơi một vòng, anh đã muốn lừa em đi rồi.”

“Thật đấy! Nhà họ Đào thật sự có chuyện rồi!”

Lý Diệu Linh thấy dáng vẻ Triệu Hùng không giống như đang đùa với mình, bị dọa ôm lấy Dao Châu, nhanh chóng chạy về hướng Triệu Hùng.

“Anh rể, anh nói rõ ràng xem! Rốt cuộc là có chuyện gì thế?”

Ngay sau đó, Triệu Hùng kể lại chuyện Hồ Dân nói cho mình cho dì nhỏ Lý Thanh Tịnh nghe.

Sau khi Lý Thanh Tịnh nghe xong, kéo Triệu Hùng nói: “Anh rể, vậy anh còn đợi gì nữa, chúng ta mau đến nhà họ Đào thôi!”

Triệu Hùng ôm con gái bé Dao Châu, nhanh chóng chạy về phía bãi đỗ xe của công viên trẻ em cùng với dì nhỏ Lý Diệu Linh.

Ba người Triệu Hùng vừa mới lên xe, Lý Thanh Tịnh đã gọi điện thoại cho Triệu Hùng.

“Triệu Hùng, không hay rồi! Nhà họ Đào xảy ra chuyện, chú nhỏ bị cảnh sát đưa đi rồi.”

“Anh biết rồi, vừa nãy ông Trung đã nói cho anh biết.” Triệu Hùng đẩy thông tin về phía Trần Thiên Hà.

Nghe thấy Lý Thanh Tịnh nói: “Bây giờ em đang đi về nhà họ Đào, lát nữa anh cũng đến đi! Đúng rồi, đưa bác sĩ Di tới nữa, em sợ bà ngoại có chuyện.”

“Được, anh đi đón bác sĩ Di đây.”

Triệu Hùng vừa lái xe vừa gọi điện cho Hoa Di, nói lát nữa mình đi đón cô ấy.

Hoa Di đang sửa sang lại phòng khám của mình, vừa nghe thấy Triệu Hùng gọi mình, không nói hai lời gật đầu đồng ý.

Trên đường Triệu Hùng lái xe như bay, dì nhỏ Lý Diệu Linh đã không chỉ một lần được thấy kỹ thuật lái xe của Triệu Hùng. Vừa cao hứng vừa vui vẻ, trong lòng lại tràn đầy lo lắng với nhà họ Đào.

Nhà họ Đào làm công trình, trong chốc lát công trường đang thi công chết mười mấy người, chuyện này không ai giấu nổi. Người chịu trách nhiệm pháp lý của công ty chắc chắn phải ngồi tù, đây không phải là vấn đề có thể giải quyết được bằng tiền.

Sau khi đến nhà họ Đào, chỉ thấy xung quanh nhà họ Đào đã bị người ta vây kín chật như nêm cối từ lâu. Người nhà của mười mấy người chết đang yêu cầu nhà họ Đào giải thích.

Mấy ngày trước, nhà họ Đào đã gặp nguy cơ về tài chính rồi.

Mười mấy người chết, phí đền bù cho mỗi người chết ít nhất là một bảy tỷ, hơn mười người chết chính là bảy mươi đến một trăm tỷ. Nhà họ Đào lấy tiền tạm ứng công trình lúc trước của “tập đoàn Thiên Vương” để mua vật liệu cả rồi, bây giờ sao còn có thể lấy ra bảy mươi đến một trăm tỷ được. Huống hồ, lần này xảy ra chuyện lớn như thế, sao chỉ có bảy mươi đến một trăm tỷ là có thể giải quyết công bằng được.

“Bà ngoại, bà tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!”

Triệu Hùng vừa đưa Hoa Di, Lý Diệu Linh đến thì nghe thấy tiếng của Lý Thanh Tịnh truyền ra từ trong phòng.

Thấy Hoa Di, Lý Thanh Tịnh giống như nhìn thấy ánh sáng của hy vọng.

Lý Thanh Tịnh nhào đến trước mặt Hoa Di, nói với Hoa Di: “Bác sĩ Di, cầu xin cô cứu lấy bà ngoại tôi!”

“Thanh Tịnh, cô đừng kích động! Để tôi nhìn xem.”

Mọi người tự nhường đường, Hoa Di ôm hòm thuốc sau lưng bước lại gần. Trước tiên cô ấy bắt mạch cho bà cụ Đào, thấy chỉ là quá sốc nên ngất đi. Sau đó, lấy châm bạc từ trong hòm thuốc ra, châm vào mấy huyệt dưới bàn chân của Lý Thanh Tịnh, rồi lại xoa bóp thay cho bà cụ. Nghe thấy bà cụ Đào thở dài một hơi, sau đó từ từ tỉnh lại.

Thấy bà cụ Đào tỉnh lại, Đào Yên Nguyên, Đào Ái Hoa, Đào Yên Quyên đều nhào lại gần. Ba người tranh nhau hỏi: “Mẹ! Mẹ thế nào rồi?”

Sau khi bà cụ Đào tỉnh lại, tinh thần còn chưa tỉnh táo hoàn toàn. Khi bà ấy thấy La Đức và một người phụ nữ xinh đẹp đứng bên cạnh, không nhịn được chỉ hai người, cắn răng nghiến lợi nói: “Tổng giám đốc Bạch, tổng giám đốc Đức, mấy người quá ác độc!”

Triệu Hùng đã chú ý đến La Đức của “tập đoàn Thiên Vương” từ lâu rồi, cùng với người phụ nữ xinh đep trẻ tuổi bên cạnh La Đức.

Không thể không nói, người phụ nữ bên cạnh La Đức rất xinh đẹp, tuổi khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi. Nếu điểm tuyệt đối của nhan sắc là một trăm điểm, thì người phụ nữ này có thể được chín mươi ba điểm, xem như là người phụ nữ tồn tại như lông phượng sừng lân.

Đương nhiên là vẫn không thể xinh đẹp được như nữ thần hoàn hảo gần đạt một trăm điểm như Lý Thanh Tịnh.

Trong quá trình bà cụ Đào ngất đi, Triệu Hùng không gây rắc rối với người của “tập đoàn Thiên Vương”. Bây giờ, bà cụ Đào đã tỉnh lại rồi, ánh mắt của Triệu Hùng lộ ra ánh sáng lạnh, nhìn chằm chằm vào Bạch Hồng Liên và La Đức.

Bạch Hồng Liên và La Đức bị ánh mắt của Triệu Hùng nhìn chăm chú, cơ thể hai người đều vô cùng không tự nhiên.

Ánh mắt của Triệu Hùng quá sắc bén!

Để chuyển tầm nhìn, nghe thấy La Đức lạnh lùng cười nói: “Bà cụ Đào, lời nói này của bà có hơi quá khích rồi. Chúng tôi là bên A, việc thi công bên B mấy người xảy ra vấn đề, tập đoàn Thiên Vương chúng tôi cũng mang tiếng xấu. Bây giờ mọi người đều biết, hạng mục thi công ở Hà Nội của chúng tôi xảy ra vấn đề, điều này sẽ ảnh hưởng rất lớn đến lượng tiêu thụ sản phẩm mới của chúng tôi. Huống hồ, trên hợp đồng đã ghi rõ từ lâu. Một khi xảy ra vấn đề về chất lượng thi công, bên B toàn quyền phụ trách, chuyện lần này cũng ảnh hưởng xấu rất nhiều đến danh tiếng của tập đoàn Thiên Vương chúng tôi. Bà cụ, tập đoàn Thiên Vương chúng tôi sẽ giữ nguyên quyền khởi tố với nhà họ Đào!”

Đừng nhìn lúc tranh giành tài sản của gia đình, từng người Đào Yên Nguyên, Đào Ái Hoa, Đào Yên Quyên đều miệng lưỡi dẻo quẹo. Đến lúc thật sự rồi, mỗi người lại không cầm đầu được, tất cả đều héo rũ như quả cà phơi sương.

Bố của Đào Tuấn Dương của Đào Yên Nguyên lên tiếng nói với La Đức: “Tổng giám đốc Đức, nhà họ Đào chúng tôi có hợp đồng với tập đoàn Thiên Vương. Theo tiến độ công trình, tập đoàn Thiên Vương mấy người nên dự chi cho chúng tôi một nghìn tỷ, bây giờ chỉ đươc một trăm tỷ. Số tiền này không phải nên chuyển cho chúng tôi từ sớm rồi chứ?”

La Đức nghe lời của Đào Tuấn Dương, không nhịn được lạnh lùng cười một tiếng, nói: “Thằng nhóc, cậu không đọc kỹ hợp đồng sao? Chỉ cần công trình xảy ra vấn đề, tập đoàn Thiên Vương chúng tôi có quyền từ chối thanh toán số tiền công trình này. Cũng có quyền truy cứu trách nhiệm liên quan đến việc kéo dài công trình dẫn đến tổn thất kinh tế đối với nhà họ Đào mấy người. Tập đoàn Thiên Vương chúng tôi đã nhờ văn phòng luật sư Trường Thanh chuyện này, chúng ta gặp nhau trên tòa đi!”