Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 326: Cuộc họp khẩn cấp của nhà họ Đào




Đào Tuấn Dương không kịp đề phòng bị Lý Thanh Tịnh đẩy ngã xuống đất.

Đào Tuấn Dương không nghĩ tới là Lý Thanh Tịnh sẽ có sức lực lớn như vậy, càng không có nghĩ tới là cô sẽ phản kháng kịch liệt như vậy.

Đào Tuấn Dương chống tay xuống dưới đất, trong lúc đang muốn đứng dậy thì lại đột nhiên bị người khác dùng chân đạp lên trên bàn tay!

"Aaa..." Đào Tuấn Dương đau đến mức hét lên một tiếng thảm thiết.

Đào Tuấn Dương ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đạp lên chân mình là Triệu Hùng. Mà ở phía sau lưng cách đó không xa chính là tên nhóc Nông Tuyền trẻ tuổi sung sức.

Đặng Gia Hân được Triệu Hùng giữ lại ở trên xe để chăm sóc cho Tiểu Dao Châu.

Lý Thanh Tịnh lo lắng Triệu Hùng sẽ gi3t chết Đào Tuấn Dương, nên tiến lên ngăn cản nói: "Triệu Hùng, hay là quên đi!"

"Thanh Tịnh, chuyện gì anh cũng có thể nghe lời em, nhưng riêng chuyện này thì không được! Tên này dám động vào em, cho dù anh ta có là anh họ của em đi chăng nữa, anh cũng sẽ không thả anh ta ra đâu. Em quay về phía trên đi, chuyện này cứ giao cho anh xử lý."

"Nếu như anh trừng phạt Đào Tuấn Dương, vậy thì chúng ta sẽ không có cách nào để ăn nói với cậu cả!"

Trong ánh mắt của Triệu Hùng b ắn ra một luồng ánh sáng lạnh bén nhọn, chất vấn Lý Thanh Tịnh: "Ngoại trừ việc hai người có quan hệ máu mủ ra thì Đào Yên Nguyên có từng làm ra hành động của một người cậu với em hay không hả? Thanh Tịnh, những người giống như bọn họ, không bỏ đá xuống giếng với chúng ta đã là không tệ lắm rồi. Đến lúc đó anh sẽ để cho bà ngoại phân xử, Đào Tuấn Dương làm ra hành động cầm thú đến mức này với em, chẳng lẽ không nên bị trừng phạt hay sao?"

Lý Thanh Tịnh thở dài, biết một khi người đàn ông này tức giận là sẽ không khác gì thú dữ, khuyên can cũng không có ích gì, lập tức nhấc chân lên quay trở lại trên xe.

Tay của Đào Tuấn Dương bị Triệu Hùng dùng chân đạp ở dưới mặt đất, truyền đến âm thanh tiếng xương gãy, về cơ bản là cái tay này coi như đã bị phế bỏ.

Thấy Lý Thanh Tịnh thay mình cầu tha thứ, Triệu Hùng cũng không hề nghe, Đào Tuấn Dương lại hướng về phía Lý Thanh Tịnh rời đi mà cực kỳ đau khổ hét lên: "Thanh Tịnh, cứu anh! Cứu anh với!"

Triệu Hùng đốt một điếu thuốc hút, giọng lạnh lùng nói với Đào Tuấn Dương: "Không ai có thể cứu được anh đâu. Anh không mắng tôi là oắt con vô dụng nữa hay sao? Hôm nay tôi sẽ cho anh xem một chút, một thằng oắt con vô dụng bị anh ép đến đường cùng sẽ biến thành dạng gì?"

Nông Tuyền nói với Triệu Hùng: "Cậu chủ, giao cái tên cặn bã này lại cho tôi có được không?"

Triệu Hùng hút một hơi thuốc, gật đầu một cái, nói với Nông Tuyền: "Nông Tuyền cậu phế hết cả hai cái tay của anh ta đi, sau đó cùng tôi đi đến nhà họ Đào."

"Đã biết!" Nông Tuyền bước nhanh đi tới.

Đào Tuấn Dương vừa nghe thấy là Triệu Hùng muốn phế hai tay của mình, trong mắt lộ ra vẻ kinh sợ, lớn tiếng hét lên: "Triệu Hùng, tôi f*ck cả tổ tông nhà anh. Nếu như anh dám phế hai tay của tôi, tôi nhất định sẽ bảo bố gi3t chết anh."

"Tốt nhanh là anh nên cầu xin bố mình lễ phép với tôi một chút. Nếu không thì ngay cả bố anh cũng sẽ bị phế cùng anh mà thôi."

Triệu Hùng nói xong thì giao Đào Tuấn Dương lại cho Nông Tuyền, ngậm điếu thuốc đi về phía xe ở bên này. Sau lưng thỉnh thoảng truyền đến từng tiếng kêu thê thảm.

Đặng Gia Hân nói với Triệu Hùng: "Ngài Hùng, thật xin lỗi! Đều là tại tôi đã không bảo vệ được cho tổng giám đốc Tịnh thật tốt."

"Chuyện này không liên quan đến anh." Lý Thanh Tịnh giải vây cho Đặng Gia Hân nói: "Triệu Hùng, rốt cuộc là anh đã làm gì với Đào Tuấn Dương vậy?"

"Anh để cho Nông Tuyền phế hai tay của anh ta." Vẻ mặt Triệu Hùng bình tĩnh nói.

"Hả!"

Trong mắt Lý Thanh Tịnh lộ ra vẻ kinh sợ, quan hệ giữa cô và nhà họ Đào vừa mới dịu xuống được một chút. Bây giờ xem ra là sẽ lại bị người nhà họ Đào cô lập. Mặc dù cô cảm thấy Triệu Hùng trừng phạt Đào Tuấn Dương có hơi nặng nề quá mức một chút, nhưng mà anh cũng là trừng phạt đúng tội.

Triệu Hùng thấy Nông Tuyền kéo Đào Tuấn Dương lại đây giống như là kéo chó chết vậy.

Triệu Hùng nhảy lên xe của mình, nói với Lý Thanh Tịnh ngồi trong một chiếc xe khác: "Đi, Thanh Tịnh! Chúng ta đến nhà họ Đào thôi."

Hai chiếc xe một trước một sau đi về phía nhà họ Đào.

Trên đường đi đến nhà họ Đào, Lý Thanh Tịnh đã gọi điện thoại trước cho bà cụ Đào, để cho bà cụ có thể chuẩn bị tâm lí trước một chút. Đề phòng khi bà cụ vừa nhìn thấy Triệu Hùng kéo Đào Tuấn Dương bị đánh đến mức hai tay tàn phế, sẽ lại kinh hãi ngất đi lần nữa.

Khiến cho Lý Thanh Tịnh cảm thấy ngoài ý muốn là khi bà cụ Đào nghe xọng thì vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, nói với Nói với Lý Thanh Tịnh: "Thanh Tịnh, cháu và Triệu Hùng đến đây đi! Bà sẽ xử lý chuyện này một cách công bằng."

Bà cụ Đào là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, mặc dù năm nay đã hơn tám mươi tuổi, nguời đã già, nhưng mà cũng không có bị hồ đồ.

Bà cụ Đào nói với người con gái thứ là Đào Ái Hoa đang đứng bên cạnh: "Ái Hoa, con gọi điện thoại bảo mọi người trong nhà họ Đào tới đây. Nói là mẹ có việc gấp tìm bọn họ."

Đào Ái Hoa còn chưa biết chuyện con gái bị Đào Tuấn Dương bắt nạt, thấy cũng đã gần mười một giờ đêm, nên nói với bà cụ Đào: "Mẹ, bây giờ cũng đã khuya lắm rồi, có thể là tất cả mọi người đã nghỉ ngơi, nếu không thì để ngày mai có được không?"

"Không được! Bảo con gọi thì con cứ đi gọi đi, đứng đây nói nhảm nhiều như vậy làm gì." Bà cụ Đào cầm quải trượng trong tay gõ thật mạnh lên mặt đất mấy cái.

Ngoại trừ đứa con thứ ba là Đào Yên Quyên đang ở xa hơn một chút thì mấy nhà khác đều ở gần đây.

Khi Đào Yên Nguyên nhận được điện thoại, nói bà cụ Đào đêm khuya nóng vội muốn thấy bọn họ, ông ta lập tức cho rằng là bà cụ đã xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn nên muốn lập di chúc đây mà, vội vã dẫn theo vợ và con gái chạy tới nhà họ Đào. Ngay cả đứa con thứ tứ là Đào Yên Quân và người vợ mới có bầu mấy tháng cũng tới, cuối cùng chính là một nhà Đào Yên Quyên.

Sau khi Đào Yên Quyên chạy tới, nhìn thấy bà cụ vẫn khỏe mạnh bình thường, hơn nửa đêm lại khẩn cấp Hùng tập bọn họ tới đây, oán trách nói: "Mẹ! Hơn nửa đêm mẹ không ngủ được, còn đi dày vò bọn con làm gì?"

"Mẹ tạm thời gọi mọi người tới đây mở cuộc họp gia đình, là muốn tuyên bố một chuyện quan trọng."

"Chuyện gì vậy?" Đào Yên Nguyên hỏi bà cụ.

Bà cụ Đào nhìn Đào Yên Nguyên một cái, tức giận nói: "Mấy người đợi một lát là sẽ biết."

Mấy phút sau, Triệu Hùng dẫn theo Lý Thanh Tịnh tới trước. Đặng Gia Hân thì ở lại trên xe để chăm sóc Tiểu Dao Châu, Triệu Hùng không muốn con gái nhìn thấy cảnh này.

Bà cụ Đào nhìn Triệu Hùng hỏi: "Đào Tuấn Dương đâu?"

"Ở phía sau!" Triệu Hùng thản nhiên đáp lại một câu.

Cùng lúc đó nghe thấy âm thanh lớn truyền đến từ xa.

"Tôi tới đây!" 

Mọi người đồng thời nhìn qua, chỉ thấy Nông Tuyền giơ tay xách một người đàn ông lên, giống như là đang xách một con gà đi vào vậy.

Khi mọi người ở chỗ này nhìn thấy rõ người trong tay Nông Tuyền là Đào Tuấn Dương thì không khỏi cảm thấy chấn động.

"Đào Tuấn Dương?"

Vợ chồng Đào Yên Nguyên còn có em gái Đào Tuấn Dương là Đào Ngọc sợ hãi hét lên.

Trong lòng Đào Yên Nguyên kêu lộp bộp một tiếng, trong lòng đã mơ hồ đoán được là hôm nay bà cụ gọi tất cả người nhà họ Đào đến đây là để nói chuyện gì.

Khó trách trước khi tới ông có gọi điện thoại cho Đào Tuấn Dương mà cũng không thấy tên nhóc này nhận.

Vợ của Đào Yên Nguyên nhào vào người con trai Đào Tuấn Dương, khóc lóc với bà cụ Đào nói: "Mẹ! Hai cánh tay của Đào Tuấn Dương cũng bị gãy rồi."

Bà cụ Đào tức giận nói: "Trước tiên con hỏi chính nó một chút xem, xem xem là nó đã làm ra cái chuyện không bằng cầm thú gì?"

"Con trai, rốt cuộc là con đã làm gì vậy?" Vợ của Đào Yên Nguyên khóc lóc dò hỏi con trai của mình.

"Con... Con..."

Triệu Hùng thấy cả nửa ngày Đào Tuấn Dương cũng không thể nói ra được một câu hoàn chỉnh, hắng giọng nói: "Vẫn nên để cháu nói đi!"

Vì vậy anh kể lại một lần chuyện Lý Thanh Tịnh làm việc vất vả vì nhà họ Đào, làm thêm giờ đến tận hơn mười giờ đêm, cùng với việc Đào Tuấn Dương muốn khinh bạc vợ mình một cách thật sinh động.

Đào Yên Nguyên biết con trai mình thích Lý Thanh Tịnh từ khi con nhỏ, ông tiến lên "chát" một tiếng, tát Đào Tuấn Dương một cái.

"Đồ ngu, Thanh Tịnh là em họ của mày đó! Hôm nay tao phải đánh chết mày..."