Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 475: Nên dạy dỗ tên nhóc này!




Kim Trung ở một bên xem đến nghẹn họng trân trối, anh ta không ngờ một người phụ nữ lại có thể tung ra một cú đá tàn nhẫn đáng sợ như vậy!

Triệu Hùng đi đến bên người Kim Trung nói: “Kim Trung, cậu để người đem Cao Tuấn Vũ đưa về nhà họ Cao đi thôi!”

Kim Trung gật đầu, gọi điện thoại cho Đường Thất, để anh ta dẫn Cao Tuấn Vũ đưa trở về.

Khi bố của Cao Tuấn Vũ là Cao Đạt đến nơi, ông ta nhìn thấy con trai mình là Cao Tuấn Vũ bị đánh bầm dập sưng tấy cả mặt mũi, nói anh ta suýt bị đánh làm thái giám cũng không quá. Cao Đạt rất tức giận, cho dù Tập đoàn Cao Đạt của họ không mạnh bằng Tập đoàn Kim Trung, ông ta cũng không muốn con trai mình bị bắt nạt ra nông nỗi như thế này.

Hán Vân Hiển đi theo nhà họ Cao làm việc, gã ta rất có đầu óc kinh doanh và nhanh chóng nhận được sự tin tưởng của Cao Đạt.

Hán Vân Hiển khuyên nhủ Cao Đạt: “Chú Cao, nguyên nhân của sự việc vẫn là tên nhóc Triệu Hùng kia. Mà Lý Diệu Linh là em dâu của anh ta, còn Kim Trung lại là bạn tốt của Triệu Hùng. Khẳng định là Triệu Hùng âm thầm gài bẫy cố ý hãm hại cậu Tuấn Vũ rồi.”

Cao Đạt hừ lạnh nói: “Hừ! Cho dù là Triệu Hùng hay là Kim Trung, Cao Đạt tôi đều sẽ không bỏ qua bọn họ.”

“Chú Cao, thực lực của Kim Trung không nên coi thường. Với thực lực của nhà họ Cao, e rằng không phải là đối thủ của tập đoàn Kim Trung đâu.”

“Hừ! Con rồng mạnh mẽ vẫn không khuất phục được con rắn độc. Kim Trung chỉ là một người mới nổi lên ở trong thành phố này thôi. Cậu ta muốn hạ bệ tập đoàn Cao Đạt ư? Nằm mơ đi! Vân Hiển! Chú rất coi trọng cháu. Ban đầu chú tính toán để cháu cùng Tuấn Vũ cùng nhau dốc sức vì nhà họ Cao. Nhưng Tuấn Vũ gần nhất biểu hiện càng ngày càng không tốt, cháu không nên làm chú thất vọng.”

“Chú đừng lo lắng! Nhà họ Hán của cháu nghèo túng, nhà chú nguyện nhận cháu vào là cháu đã rất cảm kích rồi, cháu nhất định sẽ vì nhà họ Cao cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”

Cao Đạt gật gật đầu, nói: “Cháu rất có thiên phú trong kinh doanh, tính cách lại đen tối. Chỉ có người như vậy mới có thể làm nên chuyện lớn trong giới kinh doanh. Cháu cùng chú đi gặp một vài người, đã đến lúc chúng ta phải phản kích lại tập đoàn Kim Trung rồi.”

Hán Vân Hiển nghe xong trong lòng mừng thầm!

Gã ta đã liều mạng vì nhà họ Cao làm việc, chính là để nhà họ Cao có thể đem chính mình vào vòng trung tâm của thành phố. Không nghĩ tới ngày này, sẽ bởi vì chuyện ngoài ý muốn của Cao Tuấn Vũ mà đến.

Thương hội thành phố Thanh Hóa nằm bên bờ hồ Nam Dương, cách đó không xa là núi Thần Tiên khá nổi tiếng ở tỉnh thành.

Núi Thần Tiên này có nguồn gốc khá rõ ràng!

Người ta kể rằng năm đó ở tỉnh thành có một trận hạn hán. Các khu vực trong vòng bán kính hai trăm dặm chưa được thu hoạch trong nhiều năm, nước trong hồ Nam Dương thậm chí đã khô cạn. Trên núi này có một cái giếng được lấy từ nước suối ngọt tự nhiên, bởi vì mấy năm liên tục lấy nước nên cuối cùng cũng khô cạn.

Mọi người lên núi cầu phúc, cầu mưa từ trên trời rơi xuống.

Sau lời cầu nguyện, cũng không có động tĩnh gì. Một số người chỉ có thể lên núi thải sương sớm để giải tỏa cơn chết khát.

Sau những lời cầu nguyện hôm đó, có người phát hiện trên đỉnh núi khô cạn kia, có một người phụ nữ xinh đẹp mặc áo trắng hay đi tới đi lui lòng vòng trên núi.

Sự việc này lan rộng ra sang tỉnh thành, sau hơn mười ngày, mọi người ngạc nhiên phát hiện khi thấy nước giếng khô cạn ban đầu bắt đầu nổi lên một dòng nước suối ngọt lành.

Sau khi nước suối chảy ra, mọi người kinh ngạc phát hiện ra ngọn núi cao ngất nguyên thủy đã trở thành dáng dấp của một mỹ nữ đang say giấc nồng.

Ngọn núi có một mái tóc dài như thác nước, ba chiều bên cạnh sống động như thật, những đỉnh núi uốn lượn duyên dáng. Tất cả trông như một cô gái xinh đẹp đang ngủ yên.

Mọi người sau đó nhớ đến cô gái xinh đẹp mà họ nhìn thấy trên núi hàng ngày, nhưng kể từ đó họ không bao giờ nhìn thấy người phụ nữ mặc áo trắng rung động kia nữa.

Người dân địa phương biết đó là một vị tiên hiển linh nên đã đổi tên núi thành “Núi Thần Tiên” để tưởng nhớ công lao cứu khổ cứu nạn của nàng tiên nữ.

Thật kỳ lạ, người ta đồn rằng có hai con cá koi, một con trắng và một con màu vàng trong cái giếng đó. Có người cố gắng câu cá, nhưng cuối cùng kết quả chỉ là con số không.

Do có hồ Nam Dương và “Núi Thần Tiên” nên giá đất xung quanh là tấc đất tấc vàng. Đây chính là những vị trí đắc địa nhất ở tỉnh thành.

Chủ tịch thương hội thành phố Thanh Hóa là Tào Thanh Hoà.

Mặc dù là người giàu nhất thành phố là Dương Hoài An của tập đoàn Hoài An. Nhưng ông ta lại sống yên ổn không màng danh lợi, cũng không màng đến chức chủ tịch. Vì vậy, ông ta chỉ lấy danh xưng phó chủ tịch cho có mà thôi.

Ở tỉnh thành có một ít sự việc lớn nhỏ, Dương Hoài An cũng chưa bao giờ xuất hiện. Ông ta hành xử khá khác người so với các doanh nhân khác ở thành phố này.

Khi Cao Đạt cùng Hán Vân Hiển đến thương hội thành phố Thanh Hóa, Tào Thanh Hoà và những người khác đã đến trước.

Khi Hán Vân Hiển còn ở Hải Phòng, gã ta đã nghe nói về Tào Thanh Hoà và những nhà lãnh đạo doanh nghiệp này.

Hải Phòng chỉ là một thành phố địa phương thuộc quyền quản lý của tỉnh Hà Nam, cho nên không thể so sánh với thành phố ở đây.

Thương nghiệp của thành phố có lợi thế về tài nguyên thương mại, số tỷ phú nhiều hơn Hải Phòng ít nhất mười lần.

Với khối tài sản hàng chục tỷ của tập đoàn Cao Đạt, chỉ có thể chen chân vào tốp 10 người giàu nhất thành phố.

Ngay khi Cao Đạt đến, ông ta đã phàn nàn với chủ tịch Tào Thanh Hoà: “Chủ tịch Tào, tập đoàn Kim Trung cũng thật là khinh người quá đáng. Tập đoàn Kim Trung vô cớ công kích tập đoàn Cao Đạt của tôi cũng không nói, cậu ta còn bày kế để gài bẫy con trai tôi, suýt nữa nó đã bị đá thành thái giám luôn rồi.”

Những người có mặt tại cuộc họp đều là top 10 người giàu nhất thành phố, duy chỉ thiếu Dương Hoài An của Tập đoàn Hoài An.

Tào Thanh Hoà từ lâu đã nghe nói Tập đoàn Kim Trung và Tập đoàn Cao Đạt có xích mích. Nhưng loại cạnh tranh thương mại này chỉ là cạnh tranh thương mại bình thường mà thôi.

Mặc dù Thương hội thành phố có nghĩa vụ phải bảo vệ các doanh nghiệp địa phương, họ vẫn có phần hơi e ngại trước Tập đoàn Kim Trung, một trong số năm trăm tập đoàn hàng đầu thế giới. Vì vậy, trong vấn đề này, Tào Thanh Hoà vẫn luôn mở một con mắt nhắm một con mắt.

Sau khi nghe Cao Đạt trần thuật, Tào Thanh Hoà hỏi những người khác trong cuộc họp: “Các vị, mọi người nghĩ sao về vấn đề này?”

Phó chủ tịch Tiền Lợi Phú, đứng thứ ba, nói: “Tôi cho rằng tuy tập đoàn Kim Trung là tập đoàn nằm trong danh sách năm trăm tập đoàn hàng đầu trên thế giới. Nhưng khi đến thành phố, sẽ liền công thành chiếm đất, trước tiên sẽ chiếm khu trình diễn công nghiệp công nghệ cao, tiếp sau đó là đặc khu kinh tế mới ở thành phố. Tôi nghĩ cần phải gọi thằng nhóc Kim Trung về đây dạy dỗ lại cậu ta một chút. Đúng là người trẻ tuổi! Chung quy cũng là tuổi trẻ nhiệt huyết.”

Một thành viên của thương hội thành phố tên là Trương Nghĩa Nam nói: “Tôi đồng ý với ông Lợi Phú đây, nếu không dạy dỗ tên nhóc Kim Trung này một trận ra rò, thì cậu ta quả thực là không đem thương hội thành phố chúng ta để vào mắt.”

Một người khác tên Hứa Thông Lân nói: “Nếu thương hội thành phố của chúng ta không có động thái gì, thì tập đoàn Cao Đạt sẽ bị tập đoàn Kim Trung thôn tính trong nay mai. Cao Đạt cũng là đối tác của chúng ta trong hơn mười năm nay rồi. Nếu có thể khuyên giải, đây là kết quả tốt nhất. Nếu không thể khuyên giải, cũng có thể ra oai phủ đầu với tên nhóc Kim Trung này. Đỡ phải cậu ta không coi ai ra gì.”

Nghe xong, Tào Thanh Hoà gật đầu nói: “Vì mọi người đều có ý kiến giống nhau, nên tôi sẽ tổ chức một bữa ăn và mời Kim Trung đến đây. Để xem thái độ của cậu ta như thế nào.”

Nói đến đây, ông ta cũng không quên nói với Cao Đạt:

“Cao Đạt, ông nhớ trả tiền bữa ăn trong buổi tiệc của tôi đấy! Rốt cuộc tôi cũng vì làm việc cho ông mà thôi.”

“Nên như vậy! Nên như vậy!”

Mặc dù Cao Đạt ngoài mặt nở nụ cười, nhưng trong lòng đang mắng Tào Thanh Hoà keo kiệt. Trong nhà còn có khối tài sản hàng chục tỷ đồng, lại không chịu bỏ ra tiền một bữa cơm.

Kim Trung đang trò chuyện với Triệu Hùng thì bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tào Thanh Hoà.

Sau khi nhận điện thoại, liền nghe thấy Kim Trung nói một câu: “Chủ tịch Tào đừng lo! Tôi sẽ đi, nhưng tôi muốn dẫn theo một người bạn cùng đi.”