Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 576: Đây là tiền cưới để lại cho Dao Châu




Triệu Hùng buộc Tăng Thần Nam của Hùng Lạc phải viết giấy cam kết, đảm bảo sau này cậu ta sẽ không được đến quấy rối Phan Ngọc Anh nữa thì mới thả hai cha con nhà họ đi.

Triệu Hùng biết chuyện ân oán với Hồng Lạc coi như kết thúc rồi.

Sau khi bố con nhà họ Tăng rời đi, Triệu Hùng cũng đưa Trần Thiên Trung, Nông Tuyền và Phan Ngọc Anh rời rời khỏi.

Sau khi đến công ty, Triệu Hùng để Nông Tuyền trở về trước, kêu Phan Ngọc Anh ngồi trong xe đợi anh, nói rằng lát nữa sẽ đích thân đưa cô ấy về trường học.

Triệu Hùng ngồi trong xe của Trần Thiên Trung hỏi ông ta: “Bác Thiên Trung, sao bác lại tới đây?”

“Tôi đương nhiên phải tới rồi! Có tôi ở đây thì Tằng Chấn mới kiêng dè. Nếu như không có tôi, e là hôm nay mọi người lại phải đánh một trận náo loạn rồi. Có thể giải quyết trong hòa bình được thì cố gắng hạn chế không động tay động chân.” Trần Thiên Trung nói xong quay sang nói với Triệu Hùng: “Đúng rồi, cậu chủ! Không phải là cậu muốn tới Trường Bạch hay sao, cậu định đi vào lúc nào?

“Mấy ngày tới đây!”

Trần Thiên Trung gật đầu nói: “Cậu nhanh chóng sắp xếp ổn thỏa chuyện của mình đi. Chỉ sợ năm sau, người của tập đoàn Khải Thời sẽ tìm đến chúng ta đó.

Hễ nhắc tới Tập đoàn Khải Thời, vẻ mặt của Triệu Hùng bỗng trở nên tức giận. Anh lạnh lùng nói: “Nếu bọn họ đã muốn đến vậy thì cứ đến đi! Cháu sẽ không sợ bọn họ đâu.”

“Cậu chủ, chúng ta buộc phải làm tốt việc phòng ngừa chu đáo. Tập đoàn Khải Thời bây giờ không còn dễ đối phó nữa rồi. Vì vậy, vẫn cần phải lôi kéo một vài người giúp đỡ chúng ta mới được. Nếu như chúng ta cô độc trong trận chiến này, rất có thể sẽ bị tập đoàn Khải Thời thôn tính.” Trần Thiên Trung dặn đi dặn lại Triệu Hùng.

“Cháu biết rồi ạ!” Triệu Hùng nói xong, mở cửa bước xuống xe.

Anh trở về xe của mình, lái xe chở Phan Ngọc Anh trở về trường Đại học Sư Phạm Hải Phòng.

Phan Ngọc Anh đã là là sinh viên năm bốn đại học rồi, vẫn còn kiên trì ở trong trường. Cô ấy chỉ còn nửa kỳ học nữa, là có thể lấy được bằng tốt nghiệp rồi.

Triệu Hùng nói với Phan Ngọc Anh: “ Ngọc Anh, không phải công ty đã cấp cho cô một căn hộ rồi sao? Sao cô không dọn vào đấy ở?”

“Tôi định năm sau mới dọn vào đó ở, muốn trân trọng khoảng thời gian tươi đẹp cuối cùng ở trường Đại học.”

“Triệu Hùng có thể hiểu được suy nghĩ trong lòng của Phan Ngọc Anh. Dù sao thì chênh lệch tuổi tác giữa bọn họ cũng không lớn!

Lúc gần tới trường, Triệu Hùng nói với Phan Ngọc Anh: “Năm sau cô vẫn nên chuyển đến ở chỗ của công ty sắp xếp đi! Cô bây giờ cũng được coi là một ngôi sao nổi tiếng rồi, hơn nữa sắp tốt nghiệp rồi. Nếu như không dọn đến ở, sẽ có rất nhiều thứ bất tiện đó.

“Tôi biết rồi, anh Hùng.” Phan Ngọc Anh ngồi ở vị trí lái phụ, liếc nhìn Triệu Hùng với đôi mắt đẹp mê người.

Trong lòng cô ấy có nhiều cảm xúc đan xen, cô ấy không biết có nên để Triệu Hùng lái xe đưa mình vào trong khuôn viên trường hay không.

Bây giờ, bên trong trường đầy rẫy những tin đồn bịa đặt liên quan đến cô ấy. Bọn họ đều đang đồn  Phan Ngọc Anh đã kiếm được một khoản lớn từ Triệu Hùng.

Ban đầu, một vài người còn cười chế giễu cô, nói rằng Phan Ngọc Anh bị mù rồi, người đàn ông bên cạnh cô ấy chỉ là một tên ở rể nhà họ Lý, là một kẻ bạc nhược có tiếng ở Hải Phòng.

Sau đó, khi chuyện Triệu Hùng làm tài xế cho Trần Thiên Trung bị lộ ra, thì bọn họ lại khâm phục con mắt nhìn người của Phan Ngọc Anh, đã tìm được một người có tiềm năng.

Lúc sắp đến cửa trường, Phan Ngọc Anh cuối cùng cũng không kìm được mà nói với Triệu Hùng: “ Anh Hùng, anh đưa tôi tới trước cửa trường học là được rồi, tôi tự đi vào là được rồi.

“Không sao cả, để tôi đưa cô đến ký túc xá nhé.”

“Thôi đừng, tôi sợ sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới danh dự của anh.” Phan Ngọc Anh trả lời một cách nhỏ nhẹ.

Triệu Hùng đạp chân phanh và dừng xe lại. Anh nhìn thấy dáng vẻ đầy ngượng ngùng của Phan Ngọc Anh liền hỏi cô:

“Cô sao vậy, Ngọc Anh?”

Phan Ngọc Anh lấy hết can đảm kể cho Triệu Hùng nghe, bên trong trường học đang có rất nhiều tin đồn liên quan đến mối quan hệ của hai người bọn họ, nói rằng họ có mối quan hệ mập mờ.

Triệu Hùng sau khi nghe liền chỉ ừ một tiếng, anh không ngờ rằng bản thân mình lại gây ra ảnh hưởng lớn đến cuộc và việc học tập của Phan Ngọc Anh đến vậy.

Triệu Hùng nói với Phan Ngọc Anh: “ Ngọc Anh, cô bây giờ đã là nhân vật của công chúng rồi, sau này không chỉ có fan ủng hộ cô mà còn có rất nhiều antifan, bọn họ bôi nhọ, đặt điều nói xấu cô. Vì vậy, cô phải có nội tâm mạnh mẽ vững chắc, không phải để ý đến những lời nói bóng gió ngoài kia, kiên định với bản thân mình là được rồi.

Đôi mắt đẹp si mê đến ngây ngất của Phan Ngọc Anh nhìn chằm chằm Triệu Hùng, gật gật đầu nói: “ Tôi biết rồi, anh Hùng!”

Sau khi Phan Ngọc Anh xuống xe, bước chậm rãi vào khuôn viên trường học, Triệu Hùng liền lái xe rời đi.

Anh đang trên đường lái xe đi đón con gái ở trường mẫu giáo thì Lý Thanh Tịnh gọi tới.

“Triệu Hùng, bà ngoại muốn tối nay chúng ta tới nhà họ Đào ăn cơm. Anh đón Dao Châu và Tiểu Hải xong thì đi thẳng tới đón Diệu Linh nhé! Em sau khi tan làm sẽ kêu Gia Hân đưa em tới đó.”

Triệu Hùng hỏi lại: “Vậy thì bố mẹ em tối nay phải làm sao?”

Lý Thanh Tịnh đáp: “Nhà họ Đào đã cho người tới đón bố mẹ em qua đó rồi.”

Triệu Hùng “Ừ” một tiếng, xem ra bà cụ lại có chuyện muốn tuyên bố rồi. Nếu không, sẽ không bày ra một bữa tiệc lớn như vậy.

Triệu Hùng đón con gái Dao Châu, Thẩm Hải và dì nhỏ Diệu Linh của bọn trẻ, trực tiếp lái xe đến thẳng nhà họ Đào.

Trên đường tới nhà họ Đào, Lý Diệu Linh hỏi Triệu Hùng: “Anh rể, tối nay cô giáo Nam liệu có đến không?”

“Ừm, có đến! Cô ấy đã gọi điện cho chị em rồi.” Triệu Hùng vừa lái xe vừa trả lời

Lý Diệu Linh nghe xong khẽ nhếch khóe miệng lên, cô ấy còn nghĩ rằng gia đình của Phùng Anh Nam xảy ra chuyện, nên cô ấy có thể được thư giãn vài hôm rồi. Không ngờ, Phùng Anh Nam đã giải quyết xong chuyện gia đình nhanh đến vậy.

Sau khi đến nhà họ Đào, Triệu Hùng đã thấy bố vợ Lý Quốc Lâm và mẹ vợ Đào Yên Hoa quả nhiên đã tới trước rồi. Chỉ có điều hình như hai người vẫn còn giận dỗi nhau, không ai thèm để ý tới ai cả.

Triệu Hùng thấy em vợ Lý Diệu Linh đưa Dao Châu và Thẩm Hải đến gặp bà cụ Đào rồi, anh liền tới bên cạnh bố vợ Lý Quốc Lâm, khẽ nói nhỏ với ông: “Bố à, bố với mẹ vẫn còn giận dỗi nhau hay sao?”

Lý Quốc Lâm thở dài nói: “Bố cũng không muốn giận dỗi với bà ấy làm gì, những mà mẹ con như thế nào, con cũng biết mà, ngày nào cũng bày cái bộ mặt ấy ra với bố. Nếu không phải chân bố không đi lại được, thì bố đã sớm trở về khách sạn Xuân Nghĩa rồi.”

Triệu Hùng an ủi bố vợ:“Bố à, gia đình yên ổn thì mọi thứ mới phát triển được. Có thể bớt to tiếng được vài câu, thì vẫn nên bớt bố ạ. ”

“Bố cũng không muốn cãi nhau với bà ấy đâu. Nhưng hai người bọn ta ở với nhau không nói nổi ba câu là lại bắt đầu cãi nhau rồi. Những ngày tháng này ta làm sao sống nổi đây? Lý Quốc Lâm hổn hển nói.

Triệu Hùng nhìn vừa thấy mẹ vợ Đào Yên Hoa đi ra, vội ho lên một tiếng với bố vợ Lý Quốc Lâm, muốn nhắc nhở ông là mẹ đã ra rồi.

Đào Yên Hoa đi tới gần Lý Quốc Lâm và Triệu Hùng, sau khi lườm Lý Quốc Lâm một cái, nét mặt ẩn chứa nụ cười với Triệu Hùng: “Triệu Hùng à! Con mau vào trong phòng ngồi đi. Bà cụ gọi con đó!”

Đúng lúc này, Lý Thanh Tịnh cũng vừa tới nhà họ Đào.

Sau khi Triệu Hùng dìu bố vợ Lý Quốc Lâm vào phòng ăn, thì nhìn thấy tất cả con cái của nhà họ Đào đều có mặt ở đấy.

Bên cạnh bà cụ Đào còn giữ lại hai vị trí trống.

Bà cụ Đào vẫy tay ra hiệu cho Lý Thanh Tịnh và Triệu Hùng muốn hai người đến ngồi bên cạnh mình.

Bà cụ Đào vui mừng nói: “Mọi người thấy đấy, năng lực làm việc của Triệu Hùng rất tốt! Cậu ta đã đòi lại được cả gốc lẫn lãi số tiền mà Bắc Minh Xuyên đã nợ nhà họ Đào chúng ta.

Lý Diệu Linh đi đầu vỗ tay tán thưởng Triệu Hùng, sau đó mọi người trong nhà họ Đào đều đồng loạt vỗ tay bày tỏ sự chúc mừng với Triệu Hùng.

Sau khi đám đông vỗ tay xong, bà cụ Đào ra hiệu cho mọi người yên lặng, nói rằng bà có chuyện muốn tuyên bố.

Bà cụ Đào nói: “Số tiền này là do Triệu Hùng đòi về được, tôi quyết định nhà họ Đào chỉ giữ lại hơn mười bốn tỷ tiền lãi, còn số tiền ba mươi lăm tỷ đòi lại được từ tay Bắc Minh Xuyên sẽ được giữ lại làm của hồi môn cho Dao Châu. Thanh Tịnh, ngày mai cháu hãy rút về ba mươi lăm tỷ từ tài khoản ngân hàng của nhà họ Đào.  ”

“Bà ngoại, bà …” Lý Thanh Tịnh hoàn toàn kinh ngạc trước quyết định này.

Bà cụ Đào cười hiền từ nói: “Lúc Dao Châu kết hôn chắc bà không còn nữa. Đây chính là chuyện duy nhất mà người làm bà cố như bà có thể làm cho Dao Châu.Thanh Tịnh, con phải giữ giúp Dao Châu, đến lúc nó kết hôn, sẽ đưa số tiền này cho nói và nói là đây là số tiền mà cụ cố cho nó. ”