Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 592: Mục tiêu xóa đói giảm nghèo




Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Cốc Vĩnh Ngôn đã từ trên huyện chạy xuống chỗ khách sạn mà nhóm người Triệu Hùng ở.

Mới sáng sớm tinh mơ mà Cốc Vĩnh Ngôn đã tới, hẳn nhiên là vì ông ta muốn cùng Triệu Hùng vừa ăn bữa sáng, vừa nói đến việc đầu tư.

“Tập đoàn Hùng Quang” muốn đầu tư vào Huyện Ngọc Thủy, ý nghĩa của chuyện này đối với sự phát triển của toàn bộ huyện thật sự là rất lớn. Nếu không săn sóc, không làm hài lòng vị Thần Tài mang tên “tập đoàn Hùng Quang”, thì kết quả dẫn đến việc đầu tư cuối sẽ thành thất bại. Cho nên, Cốc Vĩnh Ngôn  một phần là vì lo cho tương lai của bản thân, phần cũng vì muốn lần đầu tư này được xúc tiến thành công, nên có thể nói là việc này khiến ông ta vô cùng hao tâm tổn huyết.

“Cậu Triệu, tối hôm qua cậu ngủ đến thế nào?” Trên mặt Cốc Vĩnh Ngôn hiện ra vẻ tươi cười, vô cùng quan tâm hỏi han Triệu Hùng.

“Rất ngon giấc!” Triệu Hùng gật gật đầu, đáp lại Cốc Vĩnh Ngôn, hỏi: “Ông chủ Cốc này, tôi nghe Hồ phó tổng nói, xưởng thu mua dược liệu, tọa lạc ở một nơi gọi là Nam Trung.”

“Đúng vậy!” Cốc Vĩnh Ngôn trả lời Triệu Hùng: “Nam Trung là đây, chính huyện nghèo khó ở chỗ chúng tôi đấy.”

Triệu Hùng nghe vậy thì nhướng nhướng đôi chân mày, nhìn Cốc Vĩnh Ngôn hỏi: “Nam Trung đây không phải là địa phương có sản vật phong phú ở huyện Trường Bạch sao?”

“Nơi này có sản vật phong phú là đúng, không sai, nhưng đây là địa phương vô cùng nghèo khổ, tư tưởng tương đối lạc hậu. Mấy năm nay, những người trẻ tuổi đều đi lên thành phố lớn để học tập, những người còn ở lại đều là người già yếu và trẻ con hết. Vậy nên nơi này đã nghèo nay còn nghèo hơn.”

Triệu Hùng gật gật đầu, cau mày nhìn Cốc Vĩnh Ngôn hỏi: “Vậy việc đặc sản của Nam Trung được bên xưởng thu mua là chuyện như thế nào?”

“Việc kia ở vùng quê nó là vậy, tôi chuyên giao cho một người gọi là Vi phụ tới xử lý. Tuy nhiên, nghe chừng cũng không ổn lắm! Mấy năm nay chúng tôi liên tục thua lỗ, mà tài chính ở vùng quê lại có hạn, cũng không chống đỡ được bao lâu. Nếu quý công ty có thể bỏ vốn thu mua lại đặc sản của công ti ở Nam Trung thổ, sau đó lại đánh thông đường thủy ở phía sau thì tôi tin rằng, nếu nhìn vào thực lực của quý công ty, nhất định có thể giúp kinh tế của Huyện Ngọc Thủy ngày một đi lên.”

“Ừ! Chuyện này nói sau đi. Để tôi đến hiện trường đi khảo sát lại một chút, xem tình hình hiện tại như thế nào, rồi sẽ quyết định sau.” Triệu Hùng là một người thương nhân dày dặn kinh nghiệm, nên anh sẽ không ngay lập tức đồng ý với quyết định của Cốc Vĩnh Ngôn.

Cốc Vĩnh Ngôn cười nói: "Được, tất nhiên là được! Đúng rồi, cậu Triệu. Để tôi đi mời kỹ thuật viên của huyện chúng tôi tới, chút nữa rồi chúng ta sẽ cùng nhau xuất phát.”

Triệu Hùng cũng không để ý, chỉ đáp “Được!”.

Ăn thêm vài miếng nữa, Triệu Hùng bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề. Anh nhìn Cốc Vĩnh Ngôn, nói: “Ông chủ Cốc này, nghe nói nếu thành công ký kết được lần đầu tư này, trên huyện có một yêu cầu thiết yếu đó là tăng thêm một điều kiện phụ nữa, đó chính là thực hiện kế hoạch - mục tiêu xóa đói giảm nghèo.”

“Đúng đúng đúng!” Cốc Vĩnh Ngôn giải thích nói: " Huyện Ngọc Thủy của chúng tôi tuy rằng lạc hậu bần cùng, nhưng vô cùng chú trọng vào việc giáo dục trẻ nhỏ. Nhưng về vấn đề kinh phí thì lại có hạn, nhìn chung cả huyện có không ít đứa trẻ gặp vấn đề này. Cho nên......”

Triệu Hùng cắt ngang lời Cốc Vĩnh Ngôn nói, đôi lông mày anh cau lại, hỏi: “ Vậy lần này là trường học nào muốn tập đoàn Hùng Quang giúp đỡ những hộ gia dình nghèo?”

“Chính là Trường tiểu học Nam Trung!”

Triệu Hùng nghe xong, nghĩ lại thấy vị trí trường cũng tiện đường đi khảo sát. Anh nói với Cốc Vĩnh Ngôn: “Chút nữa thì chúng ta xuất phát tới Trường Tiểu học Nam Trung đi, rồi sau đó lại đi tới xưởng gia công chuyên thu mua đặc sản ở Nam Trung.”

"Được thôi, vậy để tôi điện thoại thông báo cho hiệu trường ở Nam Trung một tiếng.” Cốc Vĩnh Ngôn nhìn Triệu Hùng, ông ta nghĩ tới việc “Giúp đỡ người nghèo” này, cảm thấy vô cùng hứng thú, trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khởi, vui vẻ.

Đối với xí nghiệp mà nói thì đối tượng của việc “Giúp đỡ người nghèo” này, có thể nói là giống như tặng không tiền vậy. Việc này không chỉ có thể hiện thực lực của một nhà công ty lớn, mà đồng thời cũng là một loại tình cảm, đặc biệt đây là một trong những phần thiết yếu của công tác thu hút các nhà đầu tư.

Sau khi Cốc Vĩnh Ngôn rời đi, Mai Lệ Thủy nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, tôi nghĩ ông chủ Cốc Vĩnh Ngôn này muốn thực hiện một kế hoạch đầu tư lớn với tập đoàn Hùng Quang chúng ta, chuyện này sao anh nghĩ ta không nên trao đổi qua với phó tổng Hồ một chút sao.”

“Không cần! Chuyện này tôi có thể làm chủ.” Triệu Hùng thản nhiên đáp.

Mai Lệ Thủy "Ừ!” một tiếng, không còn dám nói với Triệu Hùng thêm mấy câu nữa.

Cô ta trong lòng cảm thấy hơi kỳ quái, tuy rằng nói Triệu Hùng ở “tập đoàn Hùng Quang” có cổ phần, nhưng rốt cuộc anh ta có thể chiếm được bao nhiêu chứ. Thân phận của anh, nhiều lắm cũng chỉ là tài xế của Trần Thiên Trung, sao lại thấy quyền lợi so với Hồ Dân quyền còn lớn hơn vậy.

Thời điểm Cốc Vĩnh Ngôn nói chuyện điện thoại xong từ bên ngoài bước vào, đi bên cạnh ông ta còn có thêm một nữ sinh xinh đẹp, tóc ngắn mắt to, nhìn dáng vẻ cùng lắm là mới tầm hai mươi tuổi.

Cô gái nhỏ này tuy rằng không phải cái loại nữ sinh xinh đẹp đến mức khuynh quốc khuynh thành, nhưng lại hút mắt ở chỗ vô cùng trong trẻo.

Cốc Vĩnh Ngôn giới thiệu với Triệu Hùng: “Cậu Triệu, đây là kỹ thuật viên Chu Quân của huyện chúng tôi, cô ấy là một trong số sinh viên ít ỏi của huyện chúng tôi, nếu xét về món đặc sản bản địa thì có thể nói cô ấy là người rất hiểu biết, trước giờ cô ấy vẫn luôn làm công việc nuôi trồng. Ở đây cậu có gì không hiểu, có thể trực tiếp trao đổi với A Quân.” Nói xong, Cốc Vĩnh Ngôn cho Chu Quân một cái liếc mắt ra ý.

Cảnh tượng này không may lọt vào mắt Mai Lệ Thủy.

Cô ta hơi hơi nhăn mày, trong lòng không hiểu vì sao Cốc Vĩnh Ngôn vì lí do gì mà phái một cô gái xinh đẹp như Chu Quân đến làm việc với Triệu Hùng.

Chu Quân liếc mắt nhìn Triệu Hùng một cái, dùng giọng nói ngọt ngào nói câu chào hỏi với Triệu Hùng: “Anh Hùng, anh có khỏe không?”

“Tôi ổn, cảm ơn.” Triệu Hùng hơi hơi nghiêng đầu gật gật, nói với Chu Quân: “Cô Chu ăn cơm chưa vậy? Nếu như chưa ăn vậy thì mời cô ngồi xuống cùng ăn với chúng tôi?”

“Không cần đâu, tôi vừa mới ăn rồi.” Chu Quân cười cười.

Nụ cười này thật tươi mát, nó làm cho người nhìn đặc biệt thoải mái.

“Ngồi đi!” Triệu Hùng nói với Chu Quân.

Chu Quân nở một nụ cười ngọt ngào, giọng thanh thanh đáp: “Cảm ơn!”, sau đó ngồi xuống gần Cốc Vĩnh Ngôn.

Ăn cơm xong, đám người Triệu Hùng nhanh chóng xuất phát đi “Nam Trung!”.

Từ “Huyện Ngọc Thủy” đến Nam Trung tuy rằng chỉ có bảy tám chục km lộ trình, nhưng là tình hình giao thông thật sự rất khó khăn.

May mắn, Triệu Hùng không lái chiếc xe Audi kia đi, mà chỉ lái một chiếc một chiếc xe địa hình Mercedes G, cùng hai chiếc xe thể thao Toyota SUV.

Trên đường, Cốc Vĩnh Ngôn nói với Triệu Hùng mấy câu: “Anh Hùng này, anh có biết vì sao Nam Trung vốn sẵn có sản vật phong phú, thế nhưng vì lí do gì lại nghèo không?”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Muốn làm giàu, trước tiên phải sửa đường, đúng là có lý! Ông chủ Cốc, khi nào trở về anh hãy làm ngay dự toán về việc sửa đường. Nếu vẫn ở trong phạm vi chấp nhận được, thì tập đoàn Hùng Quang chúng tôi sẽ bỏ vốn sửa đường từ Huyện Ngọc Thủy  đến Nam Trung.”

Cốc Vĩnh Ngôn vừa nghe xong thì vui muốn chết, “tập đoàn Hùng Quang” không hổ là đệ nhất công ty ở Lâm Thành. Đúng là người có tiền có khác, chính mình cũng chưa mở miệng nói chuyện này đâu mà người ta đã nhanh chóng tự muốn cho kinh phí sửa đường rồi.

Cốc Vĩnh Ngôn vội vàng gật đầu đồng ý không ngừng, nói: “Quá tốt rồi! Tôi sẽ trở về ngay để tìm người làm dự toán.”

Bọn họ mất ba tiếng đồng hồ mới đến “Nam Trung!”.

Triệu Hùng nói với Cốc Vĩnh Ngôn: “chúng ta đi tới trường tiểu học của “Nam Trung” đi.

Chu Quân đã từng tới “Nam Trung” nên cũng biết đến tình hình hiện tại của Nam Trung, cô ta giới thiệu này nọ cho Triệu Hùng: “Cậu Triệu, ngôi nhà lớn ở phía trước kia chính là trường tiểu học Nam Trung.”

Triệu Hùng đưa mắt nhìn lên, chỉ thấy cái gọi là “trường tiểu học Nam Trung”, kỳ thật chính là một căn nhà lớn.

Sân là dùng ngói chồng lên lên, từ bên ngoài thoạt nhìn cũng không tệ lắm. Chỉ là không nghĩ tới, trường học sẽ nhỏ đến đáng thương như vậy, phỏng chừng có thể có đến sáu lớp đã tốt rồi.

Ở cửa trường học, có hai mươi mấy đứa trẻ nhỏ đang đứng đó. Trong tay của mỗi một đứa trẻ đều đang cầm một bó hoa giả bằng nhựa.

Sau khi Triệu Hùng xuống xe, đám người Cốc Vĩnh Ngôn, Chu Quân cũng xuống theo, theo hướng trường học đi đến, liền nghe đám trẻ con hô đều nhịp: “Hoan nghênh hoan nghênh! Nhiệt liệt hoan nghênh.”

Bởi vì là mùa đông, trẻ con đều ăn mặc áo bông. Có lẽ là vì thời tiết lạnh lẽo, nên ai ai cũng bị lạnh đến mức cả mặt và tay đều đỏ bừng lên.

Triệu Hùng thấy quần áo của những đứa trẻ nơi đây, có rất nhiều mảnh vá,hơn nữa còn có mấy đứa bé mang giày rách để lộ ra đầu ngón chân.

Anh quan sát thấy vậy thì rất ngạc nhiên, anh thật không nghĩ tới “Huyện Ngọc Thủy” vậy mà có một nơi nghèo đói đến như vậy.