Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 880: Tôi thật hết thuốc chữa rồi




Sau khi Triệu Hùng rời khỏi đạo quán Hòa Sơn thì anh lái xe đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn.

Vì anh lo lắng rằng Trần Văn Sơn không có ở đó nên trên đường đi anh đã gọi điện cho Trần Văn Sơn trước. Sau khi xác nhận anh ta vẫn đang ở trong văn phòng thám tử tư thì anh mới yên tâm.

Khi đi ngang qua một nhà hàng có tên “cà phê Trung Bảo” thì với ánh mắt sắc bén của Triệu Hùng đã nhìn thấy xe của Vân Nhã đậu trong bãi đậu xe của quán cà phê.

Trước đây Triệu Hùng đã từng đi cùng Vân Nhã đến quán cà phê này.

Anh đã về được vài ngày nhưng Triệu Hùng chưa hề liên lạc với Vân Nhã. Anh muốn xem cô ta đang làm gì trong quán cà phê nên dừng xe ở một bãi đậu xe bên đường và chậm rãi bước vào đó.

“Anh đi mấy người ạ?” Triệu Hùng vừa vào cửa hàng, người phục vụ đứng trước cửa hàng liền lịch sự hỏi anh.

Triệu Hùng một ngón tay ra, sau đó ra hiệu với người phục vụ ý bảo tự anh sẽ tìm vị trí.

Bây giờ thị lực và thính lực của anh đã trở nên đặc biệt nhạy cảm, sau khi cẩn thận lắng nghe thì Triệu Hùng cũng nghe thấy giọng nói của Vân Nhã truyền đến từ một băng ghế dài.

Điều khiến Triệu Hùng kinh ngạc là ngoài giọng của Vân Nhã còn có giọng của người chú thứ hai là Triệu Khang và người chú thứ ba là Triệu Cao.

Triệu Hùng không ngờ rằng Vân Nhã sẽ ở với Triệu Khang và Triệu Cao.

Anh đi đến một vị trí ở trong góc và dựa lưng vào ghế.

Sau khi người phục vụ lấy thực đơn, Triệu Hùng lấy ra một triệu và chỉ vào ly cà phê đen trên thực đơn.

Người phục vụ hiểu ý liền lấy tiền và thực đơn rồi rời đi.

Chợt nghe Triệu Cao nói với Vân Nhã: “Cô Vân, mong cô suy nghĩ cho kỹ. Nhà họ Vân của cô làm việc cho Triệu Hùng sẽ không có quả ngon để ăn đâu. Sớm muộn gì cũng có sẽ thấy cảnh cá chậu chim lồ ng mà thôi. Nếu nhà họ Vân của cô về đầu quân cho tập đoàn Khải Thời của chúng tôi thì Triệu Cao tôi có thể hứa với cô rằng chỉ cần tôi đánh bại tập đoàn Hùng Quang của Triệu Hùng thì tôi sẽ đào tạo nhà họ Vân của cô trở thành người giàu nhất Hải Phòng này.”

Vân Nhã cười lạnh lùng nói: “Cậu Triệu Cao à, tuy rằng nhà họ Vân của chúng tôi không phải là người giàu nhất Hải Phòng nhưng cũng không thiếu tiền. Tôi không có hứng thú với vị trí người giàu nhất Hải Phòng này đâu. Tôi e là anh đã tìm nhầm người rồi.”

Sau khi Triệu Cao nghe vậy, không khỏi nhíu mày nói: “Cô Vân à, nếu nhà họ Vân của cô nhất định muốn giúp Triệu Hùng. Vậy thì tập đoàn Khải Thời của chúng tôi chỉ có thể bắt đầu từ công ty nhà họ Vân của cô thôi. Cô phải suy nghĩ kỹ càng đó.”

“Anh đang uy hiếp tôi đó hả?” Vân Nhã nhướng mày.

“Cô cũng có thể nghĩ như vậy.” Triệu Cao cười lạnh lùng nói: “Làm người, tôi cũng không muốn gây khó xử cho nhà họ Vân cô, hơn nữa cô Vân trông rất đẹp. Tôi nghe nói cô và Triệu Hùng dây dưa không rõ ràng nhưng anh ta đã có gia đình rồi. Nhưng Triệu Cao tôi vẫn là một viên kim cương độc thân. So với Triệu Hùng, tôi trông còn đẹp trai hơn anh ta vài phần. Nếu cô Vân đồng ý thì chúng ta thử qua lại xem sao.”

“Là anh sao?” Vân Nhã nói với vẻ khinh bỉ: “Cậu Triệu Cao à, tốt hơn hết là anh nên tự đái ra rồi soi gương xem anh đẹp trai hơn Triệu Hùng như thế nào vậy? Ai cho anh dũng khí để nói anh đẹp trai hơn anh ấy? Triệu Hùng tuy đã có vợ nhưng là một người đàn ông có trách nhiệm. Còn anh chỉ biết giở trò thủ đoạn âm mưu quỷ kế thôi. Anh không xứng để so với Triệu Hùng, cũng không thể so với anh ấy. Xin lỗi nha, tôi còn có việc. Tôi đi trước đây.”

Ngay khi Vân Nhã vừa đứng lên, cô ta đã bị Triệu Cao chặn lại.

“Cô Vân, đừng vội chứ.” Triệu Cao đưa tay giữ sợi dây trên túi xách của Vân Nhã.

“Anh buông tôi ra.” Vân Nhã lạnh lùng quát Triệu Cao.

“Vân Nhã, đừng làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ nữa. Triệu Hùng là người đàn ông đã có vợ. Cô còn muốn làm người thứ ba chen chân vào cuộc hôn nhân của anh ta với Lý Thanh Tịnh sao?”

“Đồ khốn nạn.”

Vân Nhã giơ tay tát vào mặt Triệu Cao.

Triệu Cao nắm lấy cánh tay Vân Nhã, lạnh lùng nói: “Đàn bà thì nên để dành sức ở trên giường đi, nhất là đàn bà đẹp.” Nói xong anh ta đẩy mạnh Vân Nhã ra sau, Vân Nhã đứng không vững liền ngã nhào xuống đất.

Đột nhiên, cổ áo phía sau của Triệu Cao bị tóm lấy. Anh ta còn chưa kịp phản ứng thì đã bị Triệu Hùng ném ra ngoài, ngã xuống đất thật mạnh.

Vân Nhã kinh ngạc, cô ta không ngờ Triệu Hùng lại đột nhiên xuất hiện.

“Triệu Hùng, anh định làm gì?” Triệu Khang lớn tiếng hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng phớt lờ Triệu Khang mà chậm rãi về phía Vân Nhã rồi đỡ cô ta đứng lên.

“Cô không sao chứ?” Triệu Hùng hỏi Vân Nhã.

“Không sao.” Vân Nhã lắc đầu rồi tươi cười nói: “Ôi, nhóc con. Anh quan tâm đến tôi vậy sao? Anh về khi nào vậy?”

“Vừa mới trở về.” Triệu Hùng đáp.

Triệu Khang lạnh lùng nói với Triệu Hùng: “Triệu Hùng, anh đừng có quá đáng. Dám xuống tay với anh em của anh ư?”

Triệu Hùng nhìn chằm chằm Triệu Khang, hừ lạnh một tiếng: “Anh dẫn theo Triệu Cao cút ngay, tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa.”

Triệu Khang cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ từ Triệu Hùng. Anh ta thấy rằng Triệu Hùng đã thay đổi và anh ta cảm thấy sợ hãi.

Triệu Khang không dám khiêu khích Triệu Hùng nên nói: “Anh chờ đó, chúng tôi sẽ không để yên chuyện này đâu.” Nói xong liền tiến lên đỡ Triệu Cao, hai người liền miễn cưỡng rời khỏi quán cà phê.

Triệu Hùng dìu Vân Nhã về chỗ ngồi, Vân Nhã lại gọi một tách cappuccino.

Cô ta nhìn sắc mặt Triệu Hùng đã trở lại bình thường và dường như so với trước kia còn có vẻ đẹp trai hơn, đặc biệt có một loại khí thế khiến người ta sợ hãi.

“Ý, vết thương của anh đã lành chưa?” Vân Nhã hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng gật đầu cười: “Khỏi rồi.”

“Vậy làm sao anh biết tôi ở đây?” Vân Nhã hỏi Triệu Hùng.

“Vừa rồi tôi lái xe qua đây và nhìn thấy chiếc Ferrari màu đỏ của cô đậu trước cửa quán.” Triệu Hùng nhấp một ngụm cà phê và hỏi Vân Nhã: “Tại sao cô lại đi cùng Triệu Cao và Triệu Khang?”

“Là Triệu Cao hẹn tôi ra đây. Tôi không muốn đi gặp mặt họ nhưng anh ta dùng lời lẽ uy hiếp nhà họ Vân của chúng tôi. Đến lúc đó tôi mới hứa gặp mặt anh ta. Mọi chuyện còn lại anh biết rõ rồi đó.”

Triệu Hùng nói: “Ừ.” Rồi hai người trở nên im lặng.

Ngay lúc này bầu không khí trở nên gượng gạo.

Khi cả hai muốn phá vỡ sự im lặng định mở miệng nói chuyện thì họ lại đồng thời mở miệng cùng lúc.

Triệu Hùng và Vân Nhã lại mỉm cười với nhau.

Vân Nhã cười nói với Triệu Hùng: “Nói chuyện của anh trước đi.”

“Cô vẫn khỏe chứ?” Triệu Hùng hỏi Vân Nhã.

“Vẫn như cũ thôi. Tôi muốn gọi điện thoại cho anh nhưng lại sợ anh đang ở cùng với vợ. Tôi tưởng anh sẽ gọi điện thoại cho tôi, ai dè tên nhóc con như anh còn không thèm nhắn tin cho tôi.” Vân Nhã thở dài nói: “Mỗi ngày tôi đã cố gắng thuyết phục chính mình hãy quên anh đi nhưng tôi vừa có một chút suy nghĩ đó thì anh lại xông vào cuộc sống của tôi rồi. Coi như tôi đã hết thuốc chữa rồi.”

Triệu Hùng ho nhẹ để che đi sự ngượng ngùng rồi nói: “Lần này tôi ra ngoài đã xảy ra rất nhiều chuyện. Vì vậy, tôi không có thời gian để gọi cho cô.”

“Làm sao vậy?” Vân Nhã nhíu mày hỏi Triệu Hùng.

Triệu Hùng thở dài, lắc đầu nói: “Một lời khó nói hết.” Vừa nói, vừa lấy trong túi ra một điếu thuốc rồi châm lửa.

“Hình như anh có tâm sự hả?” Vân Nhã hỏi.

Triệu Hùng cười khổ nói: “Tôi cũng không muốn nghĩ nhưng mọi chuyện cứ kéo đến một cách dồn dập. Thôi bỏ đi, đừng nói chuyện của tôi nữa. Nói chuyện công việc đi. Cô vừa từ chối lời mời của Triệu Cao nên chắc chắn bọn họ sẽ trả thù nhà họ Vân. Nếu có khó khăn gì thì cô nhớ nói cho tôi biết nha.”

Vân Nhã cười nói: “Bây giờ anh đang gặp khó khăn bao vây tứ phía, ốc còn không mang nổi mình ốc mà còn sức lực đâu giúp tôi chứ.”

“Yên tâm đi. Tôi đã tìm được người trợ giúp đắc lực rồi. Tập đoàn Khải Thời muốn tiêu diệt công ty của tôi thì cũng không dễ dàng như vậy đâu.”

“Người trợ giúp đắc lực sao?” Vân Nhã ngạc nhiên hỏi: “Anh tìm được ai giúp vậy?”

Triệu Hùng nhả ra một làn khói rồi cười nói: “Tạm thời giữ bí mật, nếu nói ra sẽ mất linh nghiệm. Tôi chỉ nói để cho cô yên tâm thôi, tập đoàn Khải Thời không thể tiêu diệt chúng ta được.”

“Anh thật sự tin rằng bản thân có thể đối phó được tập đoàn Khải Thời sao?”

Triệu Hùng gật đầu nói: “Tôi tin tưởng một trăm phần trăm. Cô cứ chờ mà xem kịch hay đi.”

Sau khi cả hai trò chuyện một lúc thì họ rời khỏi quán cà phê.

Trước khi Vân Nhã lên xe, cô ta còn cố ý trêu chọc Triệu Hùng: “Tôi nhớ anh đã nói sau khi chữa khỏi bệnh thì hình như có thể ở cùng người phụ nữ phải không? Đừng có tiêu hết sức lực lên vợ của anh vì một ngày nào đó tôi sẽ lại tìm anh.” Nói xong cô ta lại thổi cho Triệu Hùng một nụ hôn, mỉm cười đóng cửa rồi lái xe rời đi trước.

Triệu Hùng mỉm cười rồi tự lẩm bẩm: “Có vẻ không ổn lắm.”

Sau khi lên xe, Triệu Hùng lái xe thẳng đến văn phòng thám tử tư của Trần Văn Sơn. Không ngờ, con của Vân Dao bị bệnh nên Trần Văn Sơn đã đưa hai mẹ con họ đến phòng khám của Hoa Di để chữa bệnh.

Khi Triệu Hùng đến phòng khám của Hoa Di thì anh thấy Trần Văn Sơn và Vân Dao đang trò chuyện.

Nhìn thấy Triệu Hùng đi tới, Hoa Di vừa liếc nhìn thấy sắc mặt của Triệu Hùng đã trở lại bình thường thì kinh ngạc kêu lên: “A anh Triệu, nội lực của anh đã khôi phục rồi sao?”