Chàng Rể Tỷ Phú

Chương 909: Ba gã háo sắc




Nghe được cái này, trong lòng Triệu Hùng đanh lại.

Lục Phiến Môn, tức là tập đoàn Thiên Thanh.

Ba người này nói, Lục Phiến Môn bắt được một nữ nội gián, vậy có phải là Bạch Hồng Liênhay không?

Bạch Hồng Liên nói anh hôm nay đến Thanh Hóa, nói sẽ liên lạc với anh. Nhưng cho tới bây giờ, cũng không có tin tức gì từ Bạch Hồng Liên.

Nghĩ tới đây, Triệu Hùng như ngồi trên bàn chông vậy.

Kim Trung thấy thần sắc Triệu Hùng có cái gì đó không đúng, bèn lên tiếng hỏi: "Sao thế?"

"Không có sao!" Triệu Hùng lắc đầu một cái, nói: "Ăn cơm đi!".

Anh định một hồi cơm nước xong, theo dõi ba người này. Truy hỏi xem rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Triệu Hùng vừa ăn cơm, vừa len lén nghe trộm ba người đàn ông nói chuyện phiếm. Có điều, đề tài nói chuyện sau đó của ba người đàn ông này thật hết sức hạ lưu. Câu nào cũng dính tới gái gú, thật như thể cả đời chưa từng được thấy phụ nữ vậy.

Trên bảng Võ thần, đại đa số các cao thủ đều bị các thế lực Am Cẩu kéo đi. Trong đó Hoàng Long, Tây Giao cường đại nhất. Tiếp đến, Liệp Hộ MônCẩm Y Vệ thứ hai, xếp hạng sau cùng là "Tập đoàn Thiên Thanh", cũng chính là Lục Phiến Môn.

Ba người này nhìn một cái cũng biết ngay không phải hạng tốt lành gì, đến nhờ cậy Am Câu, cũng coi như là đỉa đeo chân voi.

Ngay lúc này, điện thoại của Vân Nhã reo lên.

Vân Nhã cười nói với Dương Lam: "Lam, điện thoạicủa bố tôi, tôi đi ra ngoài nghe một chút!"

Dương Lam "ừ!" một tiếng khẽ hé đôi môi đỏ mộng nói: "Cô đi đi!"

Vân Nhã mặc một bộ đồ hợp thời trang, tư thế ưu nhã, vừa nghe điện thoại vừa đi ra ngoài cửa nhà hàng.

Lúc đi ngang qua ba người đàn ông kia, ánh mắt của họ trong nhất thời dán chặt vào trên người của Vân Nhã.

Vóc người của Vân Nhã cao gầy, ngũ quan thanh tú, xinh đẹp động lòng người, là người phụ nữ hiếm có khó tìm.

Ánh mắt ba người nhìn chằm chằm Vân Nhã, miệng nuốt nước miếng một cái.

Sau khi Vân Nhã rời khỏi, một người đàn ông râu quai nón thô bỉ cười nói: "Đại ca, anh Hai, cô gái này không tệ!"

"Đừng gây chuyện! Nơi này chính là địa bàncủaHoàng Long, không chỉ có Lục Phiến Mônchúng ta tới, nghe nói Tây Giao cùng Cẩm Y Vệ cũng có người tham gia."

"Đại ca! Cùng nhau đùa giỡn một chút thôi mà."

"Cái này..."

Người đàn ông bụng bự cố tình trầm ngâm, rồi thô bỉ nói cười: "Một lát nữa chúng ta điều tra cô em này trước đã rồi tính. Nếu không vấp trúng đá tảng thì xong đời rồi!"

Ba người thô bỉ cười một tiếng.

Triệu Hùng nghe được đối thoại của ba người này, không khỏi nhíu chặt chân mày. Ba người này thật đúng là mấy gã háo sắc! Lại dám có ý đồ xấu với Vân Nhã.

Lúc Vân Nhã đi ra ngoài nghe điện thoại, Dương Lam đi tới hướng bàn của Kim Trung và Triệu Hùng.

Dương Lam là một người làm ăn, thật rất tò mò người đàn ông cùng Kim Trung ăn cơm nói chuyện rốt cuộc là ai.

Cô ta bưng ly rượu, nói với Kim Trung: "Trung, không tính giới thiệu bạn của anh cho tôi biết à?".

"À!" Kim Trung đứng lên cười một cái với Dương Lam, nói: "Tổng Giám đốc Lý, tôi giới thiệu với anh một chút! Vị này là CEO của tập đoàn Hoài An ở Thanh Hóa, tên là Dương Lam!"

"Lam, vị này là bạn hợp tác làm ăn với tôi, tên Lý Cửu Thiên, Tổng Giám đốc Lý!"

Triệu Hùng vừa nghe thấy Kim Trung bịa cho mình một cái tên là Lý Cửu Thiên, hơi suy nghị một chút, cũng biết Kim Trung tại sao lại lấy tên này cho anh..

Không thể không nói, Kim Trung cái con người này thật thông minh. Trong thời gian ngắn anh ta có thể dùng họ của vợ Triệu Hùng anh, rồi tách tên anh thành hai. Lấy được một cái tên “Lý Cửu Thiên”.

Nếu là, lấy tên Triệu Cửu Thiên. Với sự thông minh tài trí của Dương Lam, rất có thể sẽ nghi ngờ. Nhưng nếu là Lý Cửu Thiên thì lại quá ổn!

Dương Lam khẳng định không nghĩ tới, Lý Cửu Thiên chính là Triệu Hùng.

"Xin chào ông chủ Lý!" Dương Lam khẽ mỉm cười, đưa tay ra bắt ý chào hỏi với Triệu Hùng.

Triệu Hùng cùng bắt tay hời hợt vớiDương Lam, nhanh chóng tách ra, gật đầu cười một cái về phía Dương Lam, nhưng cũng không mở miệng nói chuyện.

Anh lo mình vừa mở miệng nói chuyện sẽ lộ ra sơ hở.

Kim Trung vô cùng cơ trí, ở một bên gỡ thế bí, nói: "Lam, họng của Tổng Giám đốc Lý mới vừa được giải phẫu."

"Ồ, không sao! Vậy hai người mau dùng bữa tiếp đi."

Dương Lam cũng không có nghi ngờ gì, xoay người trở lại chỗ ngồicủa mình.

Sau khi Dương Lam rời đi, Kim Trung nháy mắt một cái với Triệu Hùng, ý là ghi công với Triệu Hùng rằng biểu hiện của anh ta không tệ đấy chứ!

Triệu Hùng dùng cơ thể của Kim Trung làm chỗ che khuất, giơ ngón tay cái lên với anh ta, hai người lại ngồi xuống lần nữa, bắt đầu nhỏ giọng nói chuyện phiếm uống rượu.

Vân Nhã nói chuyện điện thoại xong, từ bên ngoài đi trở về. Khi đi ngang qua bàn của ba người đàn ông nọ, cô ta rõ ràng phát giác ba người này nhìn mình với cái ánh mắt như sói đói vậy.

Vân Nhã cũng không có để ý, đối với loại chuyện này đã sớm thành quen. Trừ ở trước mặt Lý Thanh Tịnh hay Dương Lam hai người khiến cô lu mờ này ra, thì bất kể là cô đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Trở lại chỗ ngồi, Vân Nhã mặt đầy vẻ không vui.

Dương Lam nhìn ra sau khi Vân Nhã nghe điện thoại xong thần sắc có chút không vui, bèn hỏi cô: "Sao vậy Nhã?"

"Bố giục tôi quay về!"

"Vậy cô nói thế nào?" Dương Lam hỏi.

Vân Nhã nhún vai, vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Còn có thể nói thế nào, phải ngoan ngoãn về nhà thôi! Lam, ngày mai tôi trở về. Chờ năm sau, chúng ta gặp lại."

"Ừ! Không sao. Dù sao sang năm có hạng mục đặc khu kinh tế mới của Thương hội thành phố Hải Phòng do Triệu Hùng chủ trì. Đến khi đó, cô đại diện nhà họ Vân vẫn còn quay lại Thanh Hóa mà, khi đó, cơ hội chúng ta gặp mặt còn nhiều. Nào, vì tình hữu nghị giữa chúng ta, cạn ly nào."

"Cạn ly!"

Vân Nhã giơ ly rượulên, cùng ly của Dương Lam nhẹ nhàng cụng một cái, phát ra một tiếng "canh" thanh thúy.

Vốn là, Kim Trung và Triệu Hùng ăn xong trước, nhưng Triệu Hùng cố ý nấn ná thêm một hồi.

Kim Trung thấp giọng, khe khẽ hỏi Triệu Hùng: "Này còn không mau đi nhanh lên? Không sợ bị lật tẩy à?"

Triệu Hùng nói: "Vân Nhã gặp nguy hiểm!"

"Cái gì?" Kim Trung nghe vậy thất kinh.

Triệu Hùng nói với Kim Trung: "Lát nữa chúng ta tách ra, cậu đưa Lam về nhà an toàn. Tôi đuổi theo Vân Nhã, đi giúp cô ấy."

"Được!" Kim Trung gật đầu một cái.

Triệu Hùng còn nói: "Trung, ngày mai Nhã phải về Hải Phòng. Cậu phái người hộ tống cô ấy trở về, tôi lo cô ấy sẽ gặp nguy hiểm."

"Yên tâm đi, anh của Đường Thất tới, làm vệ sĩ của tôi! Anh ấy là cao thủ Địa bang, hộ tống Vân Nhã, hẳn không có vấn đề."

"Vậy thì tốt!" Triệu Hùng gật đầu một cái, lúc này mới yên tâm.

Dương Lam cùng Vân Nhã dùng bữa xong, chia tay ở cửa nhà hàng. Ngay sau đó, Kim Trung và Triệu Hùng cũng đi ra.

Kim Trung đi tới gần Dương Lam, nói: "Lam, tôi đưa cô về!"

"Không cần, Trung! Anh còn có khách mà. Tôi có dẫn theo vệ sĩ."

Kim Trung cười nói: "Một lát nữa ông chủ Lý muốn đi hộp đêm. Nói không muốn tôi quấy rầy cuộc sống riêng tư của anh ấy, cho nên tôi chỉ có thể làm người đưa người đẹp về thôi."

Vân Nhã ở một bên hâm mộ nói: "Lam, xem Tổng Giám đốc Kim tốt với cậu biết bao! Đáng tiếc tôi nghe Tổng Giám đốc Kim là hoa đã có chủ rồi. Nếu không, hai người rất xứng đôi đấy!"

"Nhã, cậu đừng có ghép đôi lung tung! Vị hôn thê của Trung là người của gia tộc Cát Mỹ đấy. Tôi không đụng vào nổi đâu! Đúng rồi, không thì để cho Trung đưa cô về khách sạn đi?" Dương Lam nói.

"Không cần, tôi có mang theo vệ sĩ. Hai người đi đi!"

Dương Lam lúc này mới gật đầu một cái, Kim Trung và Triệu Hùng chào nhau một câu. Triệu Hùng cũng xoay người rời đi.

Ngay lúc Vân Nhã lên xe lái đi khỏi nhà hàng, ba người đàn ông thô bỉ kia cũng lái xe bám theo.

Triệu Hùngẩn trong bóng tối, trong ánh mắt thoáng qua một tia lạnh. Sau đó, đưa tay gỡ mặt nạ trên mặt, đổi lại cái mặt nạ thư sinh trắng nõn nà, lại đổi tóc giả cùng áo khoác. Cả người, nhìn qua giống như là một thanh niên chừng ba mươi tuổi thuộc thành phần tri thức.

Sau khi chỉnh trang chỉnh tề, Triệu Hùng lái xe theo đuôi họ.

Với tài lái xe của mình, người khác căn bản không phát hiện được anh đang theo đuôi.

Vân Nhã đặt phòng ở khách sạn Shangri-La. Đây là chuỗi khách sạn năm sao cao cấp từ nước ngoài.

Sở dĩ Vân Nhã ở nơi này, không chỉ là bởi vì điều kiện và chết lượng phục vụ tương đối khá, càng là bởi vì nơi này có an ninh cao, có bảo đảm cho an toàn tính mạng!

Ngay sau khi Vân Nhã xuống xe, bảo vệ khách sạn giúp Vân Nhã mở cửa, đột nhiên té xỉu xuống đất.

Cũng không ai hiểu được chuyện gì xảy ra, chỉ có Triệu Hùng ẩn ở trong bóng tối, thấy rõ ràng. Ba người kia, trong đó có một người, dùng món đồ nhỏ như ống trúc, thổi ra một cây kim mảnh như sợi tóc đâm vào trên người của nhân viên bảo vệ nọ.

Người bảo vệ cảm giác giống như là bị muỗi đốt, nhưng đang là mùa lạnh, lấy đâu ra muỗi? Chưa đợi tìm hiểu xem là chuyện gì xảy ra, trước mắt đã tối sầm, thân thể nhất thời xụi lơ choáng váng ngã trên đất.