Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 1006: Chương 1008




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Hoàng Thiên chỉ vào ngọn núi trước mặt, nói với mọi người.

Anh Phó nhìn theo hướng ngón tay Hoàng Thiên chỉ, nhìn thì có vẻ gần nhưng thực tế thì lại cách họ rất xa.

Sau khi nghỉ ngơi mười mấy phút, Hoàng Thiên lại dẫn theo đám người Anh Phó xuất phát.

Bọn họ mất khoảng hai đến ba giờ mới tới đến được chân định chính của núi 
Thanh Mai.


Nhìn ngọn núi trước mặt này, Hoàng Thiên cảm thấy đau hết cả đầu.

Đường lên núi thì không có, xung quanh đầy bãi đá vụn, như vậy thì làm sao mới có thể leo lên được?” 
Hơn nữa bọn họ còn mặc rất dày, càng tăng thêm độ khó.

“Cậu Thiên, lần này chúng ta tay không leo núi đi” 
Anh Phó nở nụ cười gượng gạo.

Hoàng Thiên cũng rất đau đầu, anh có thể leo lên được, nhưng liệu đám người Anh Phó có thể leo lên được không? 
“Mọi người có chắc chắn leo lên được không?” 
Hoàng Thiên hỏi đám người Anh Phó.

“Cậu Thiên, anh có thể đi lên thì chúng tôi cũng có thể” 
Anh Phó nói.

bốn thuộc hạ kia cũng rất là tự tin, nhao nhao biểu thị là không có vấn đề gì.


Hoàng Thiên cũng rất là vui mừng, đã sắp tới nơi rồi, hang động núi Thanh Mai ở ngay trước mắt, dù thế nào thì vẫn muốn leo nên tìm xem.

Lúc này Hoàng Thiên không trèo lên một cách mù quáng, anh đứng bên dưới ngọn núi quan sát một chút, phía bên trên quả thực có một cây đa lớn, rất dễ thấy.

Xem ra cũng không tệ như trong tưởng tượng, cây đa Phan Thanh Linh rất dễ tìm.

Có một hang động lớn ở vị trí của cây đa, nghe nói cái vị sự phụ kỳ lạ của plt sống trong hang động này.

Hoàng Thiên đi về phía bên phải mười mét, ngay phía trên anh mấy chục mét là cây đa to lớn.

Cũng may vách núi này có độ dốc nhất định, lúc trèo lên cẩn thận một chút là không có vấn đề gì.

“Đi theo tôi” 
Hoàng Thiên trầm giọng nói, sau đó bắt đầu dùng cả tay cả chân bò lên núi.

Đám người Anh Phó đo theo phá sau Hoàng Thiên, tất cả đều cẩn thận từng ly 
từng tý, sợ rằng trượt tay trượt chân ngã xuống tan xương nát thịt.


Kể cũng lạ, càng bò lên cao thời tiết càng lạnh, nhìn đến vị trí của cây đa, bên trên đá thật sự có một lớp băng.

Bàn tay bọn họ lạnh buốt, đám người Hoàng Thiên đều không có gang tay, tay 
lạnh đến mức tím tái.

Còn tiếp tục thì có khả năng bàn tay sẽ mất luôn cả cảm giác.

Như vậy quá nguy hiểm, Hoàng Thiên tăng tốc độ leo lên.

Nhìn xuống dưới thấy năm người Anh Phó đang cắn răng kiên trì, không biết bọn họ có chịu đựng được không.

Cuối cùng, năm phút sau, Hoàng Thiên đến duois gốc đa lớn.

.