Chàng Rể Vô Địch (Chàng Rể Đệ Nhất)

Chương 286: Từng từ từng chữ đâm thẳng vào tim gan




“Cái gì? Cậu đuổi chúng tôi ra ngoài?”

Trương Định suýt nữa bị làm cho tức điên, trợn to hai mắt nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên, ông ta không thể tin được những lời này lại được phát ra từ chính miệng của Hoàng Thiên.

“Cháu rể, dì không nghe nhầm chứ?

Cháu đuổi chúng ta ra ngoài?”

Trương Lan Hương cũng không thể tin được, nhìn chằm chằm vào Hoàng Thiên hỏi.

“Bà không nghe nhầm, đi ra ngoài.”

Hoàng Thiên xua xua tay với Trương Lan Hương, không muốn nhìn thấy bà ta thêm một giây.

“Giỏi lắm! Có tiền xong là không thèm nhận người thân nữa, đúng không?”

Trương Lan Hương nhảy dựng lên, chỉ vào Hoàng Thiên nói.

“Đúng thế, mới vừa có tiền đã quên gốc gác của mình rồi à? Tao thấy bây giờ mày thành cậu Thiên rồi, làm gì để mấy người nghèo hèn như chúng ta ở trong mắt Trương Định tức giận trừng mắt nhìn Hoàng Thiên.

“Còn không phải vậy sao, thật không ngờ cái tên Hoàng Thiên này lại là loại người như vậy.

Trần Giang cũng nhếch miệng, ôm cánh tay đứng ở một bên hát đệm.

Trần Hồng Hà và Trương Vĩ tuy không nói gì, nhưng cũng bất mãn nhìn Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên bị mấy con hàng này làm phiền đến mức không chịu nổi. Anh còn đang nghĩ ngợi làm sao để cứu cha nuôi và Hoàng Linh ra đây, thế mà đám người này còn ở đây làm phiền anh!

Không đợi Hoàng Thiên mở miệng, Lâm Ngọc An vẫn luôn im lặng ở bên cạnh không nhịn được nữa, mở miệng nói trước.

Lâm Ngọc An đã nhịn đám người này lâu lắm rồi, thấy đám người này càng lúc càng quá đáng, cô đứng dậy đi đến bên cạnh Hoàng Thiên.

“Không phải là Hoàng Thiên không nhận họ hàng, mà là mọi người thấy Hoàng Thiên có tiền liền đến nhận người thân.”

Lâm Ngọc An lớn tiếng nói.

Đám người Trương Lan Hương bị nói đến đỏ mặt tía tai, mặc dù bọn họ không muốn thừa nhận nhưng sự thật chính là như vậy.

Nếu Trương Lan Phượng không nói ra thân phận của Hoàng Thiên để khoe khoang thì còn lâu bọn họ mới đến thăm Hoàng Thiên.

“Ngọc An, dì không thích nghe lời này của cháu đâu! Cái gì mà chúng ta tới nhận người thân? Chẳng lẽ trước đây chúng ta không phải người thân của Hoàng Thiên sao?”

Trương Lan Hương chất vấn Lâm Ngọc An.

Mặc dù Trương Lan Hương là dì cả của Lâm Ngọc An, nhưng Lâm Ngọc An rất khinh thường cách làm người của Trương Lan Hương!

Thấy Trương Lan Hương vẫn còn kêu to như thế, Lâm Ngọc An cũng không muốn nhường nhịn bà taI “Dì cả, dì tự hỏi lại lương tâm của mình xem từ trước đến giờ dì đã từng coi Hoàng Thiên là người thân chưa? Sợ là mọi người còn chưa từng coi Hoàng Thiên là người nữa! Trong mắt mọi người, Hoàng Thiên chỉ là một tên rác rưởi vô dụng, là một tên quỷ nghèo xuất thân bần hàn, là một tên thọt ăn bám Giọng nói của Lâm Ngọc An rất lớn và mạnh mẽ.

Câu nói này từng câu từng chữ như đâm vào tim gan bọn họ, đến cả người miệng lưỡi sắc bén như Trương Lan Hương cũng phải cứng họng không nói được gì nữa, bà ta sững sờ một hồi lâu, hoàn toàn không thể phản bác lại lời nói của Lâm Ngọc An.



Bởi vì sự thật chính là như thế, Lâm Ngọc An không hề nói sai chút nào.

Tất nhiên, nếu không phải Trương Lan Hương và Trương Định quá mức vô liêm sỉ, Lâm Ngọc An sẽ không nặng lời như vậy.

“Khu khụ, Ngọc An à, làm sao cháu lại nói chuyện với dì cả như vậy? Dù thế nào thì bà ấy cũng là trưởng bối, cháu cũng thật chẳng ra gì!”

Trần Hồng Hà đứng ở bên cạnh lấy tư cách trưởng bối khiển trách Lâm Ngọc An.

“Anh cũng câm mồm cho tôi! Vợ của Hoàng Thiên tôi đến lượt anh nói ra nói vào sao?”

Hoàng Thiên lạnh lùng quát Trần Hồng Hà.

“Con mẹ nó…”

Trần Hồng Hà đỏ bừng mặt khi bị mắng, muốn măng chửi Hoàng Thiên vài câu nhưng lại không dám.

Bởi vì Trần Hồng Hà chính là một kẻ lấn yếu sợ mạnh, trước kia khi Hoàng Thiên còn là một tên nghèo rách áo ôm, đương nhiên anh ta dám khinh thường bắt nạt Hoàng Thiên, nhưng bây giờ biết Hoàng Thiên có thân phận trâu bò đáng sợ như vậy, anh ta không dám cứng đối cứng với Hoàng Thiên.

“Được rồi! Hừ, nói tóm lại nếu cậu không đưa cho tôi ba mươi năm tỷ thì tôi sẽ không đi!”

Trương Lan Hương quyết liều mạng vì số tiền lớn này, dứt khoát không thèm nói lý, bắt đầu đùa nghịch trước mặt Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên đến chịu trước sự vô liêm sỉ của Trương Lan Hương.

Người không biết xấu hổ là vô địch, Trương Lan Hương bây giờ là vô địch.

“Tùy bà.”

Hoàng Thiên lười không muốn dài dòng với mấy người này nữa, nói xong thì dẫn Lâm Ngọc An đi về phòng.

Trương Lan Hương thấy Hoàng Thiên đi về phòng thì có chút gấp gáp, bà ta còn định kéo Hoàng Thiên lại.

Lúc này Trương Lan Phượng đi tới nói với Trương Lan Hương: “Chị cả, em không có lừa chị đúng không, đúng là con rể em có tiền, nhưng chị cũng không thể lừa bịp như vậy đâu?”

“Bây giờ em đứng về phía con rể e rồi đúng không? Chị là chị gái của em, thế mà em không giúp chị nói chuyện?”

Trương Lan Hương tức giận chất vấn Trương Lan Phượng.

Cái tiếng mạnh mẽ của Trương Lan Phượng cũng không phải để cho đẹp, bà ta thấy Trương Lan Hương nói như vậy với mình thì càng không làm.

“Được rồi! Nếu chị không muốn ở đây nữa thì về đi, đừng có quanh quẩn ở nhà của em.

Trương Lan Phượng hạ lệnh đuổi khách.

Trương Lan Hương xảẳn tay áo chuẩn bị đánh nhau một trận với Trương Lan Hương, đúng lúc này Trương Công Điền lên tiếng.

“Tất cả đều im hết cho cha! Mấy đứa thích làm loạn như thế vầy sao? Cha hiểu Hoàng Thiên, nó không phải người hẹp hòi!



Hoàng Thiên không cho các con tiền là đúng, tiền của người ta việc gì phải cho các con?

Hơn nữa các con không coi lại xem trước đây các con đối xử với Hoàng Thiên như thế nào? Tại sao không tự tìm nguyên nhân trêи chính bản thân mình?”

Trương Công Điền tức giận không nhẹ, lớn tiếng trách móc đám người Trương Lan Hương.

Trương Lan Hương không phục, đang muốn cãi lý với cha mình vài câu thì đột nhiên cửa kính trong phong kêu lên “rắc rắc”

một phát!

Ngay sau đó có hai người mặc áo đen bó sát người phá cửa sổ xông thẳng vào phòng khách!

Hai tên áo đen đều bịt khăn che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt tàn ác, trong tay mỗi người đều có một con dao quân dụng sáng loáng.

Rõ ràng là hai người này trò lên từ bức tường bên ngoài để tập kϊƈɦ.

“ÁI”

“Á.

Trong phòng khách đột nhiên trở nên hỗn loạn, người thì la người thì hét.

Đặc biệt là Trương Lan Hương, giờ phút này bà ta bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, bà ta đã bao giờ gặp phải trường hợp này đâu?

Trần Giang cũng bị dọa đến mức kêu lên một tiếng “Mẹ ơi”, vội vàng chạy về phía Hoàng Thiên, giờ phút này, cô ta thật biết chọn bùa hộ mệnh, trực tiếp chọn trốn ở phía sau lưng Hoàng Thiên.

Tất cả mọi người trong phòng khách đều cảm thấy hoảng sợ, chỉ có mình Hoàng Thiên là cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Có người đột nhập vào nhà anh? Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của bọn họ, rõ ràng là hai tên sát thủ!

Trong mắt hai tên sát thủ kia lóe lên một tia sáng độc ác, sau khi bọn họ phá cửa xông vào thì vừa vặn nhìn thấy Trương Lan Hương!

Hai tên sát thủ không nói gì cả, cầm dao quân dụng muốn đâm Trương Lan Hương!

“Cháu rể, cứu mạng!”

Trương Lan Hương hét lên một tiếng, hoảng sợ chạy về phía Hoàng Thiên, đến giày cũng bị rơi ral Ánh mắt hai tên sát thủ này rơi vào trêи người Hoàng Thiên, nhất là khi nhìn thấy Lâm Ngọc An ở bên cạnh Hoàng Thiên thì hai mắt càng sáng hơn!

Bởi vì bọn họ nhận được lệnh đi cóc bắt Lâm Ngọc An!

“Vụt vụt!”

Hai tên áo đen phi người đến chỗ Lâm Ngọc An, quả thực không coi ai ra gì.

Hoàng Thiên có thể thấy rõ những bước đi của hai tên áo đen này rất vững vàng, mặc dù dáng người gầy gò nhưng tuyệt đối không yếu.

Lâm Ngọc An thấy hai tên áo đen phi thẳng đến chỗ mình thì sợ đến mức trốn sau lưng Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thuận tay cầm một chiếc ghế, tập trung tinh thần chuẩn bị chiến đấu.