Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1404




Chương 1404

“Đừng khiến tôi thất vọng đấy!”

Đặng Gia Luân cười nham hiểm với Trình Kiêu rồi quay người, đắc ý nghênh ngang rời đi.

Y Linh sốt ruột lo lắng khuyên nhủ: “Trình Kiêu, đừng đi, chắc chắn có bẫy!”

“Đúng vậy, chẳng phải quá rõ ràng rồi sao? Chắc chắn có bẫy, ngu ngốc mới sẽ mắc lừa!” Trương Tư Tổ cười khẩy khinh thường, cho răng đã vạch trần được trò vặt của Đặng Gia Luân.

Lan Nhược Lâm cũng nghiêm túc khuyên nhủ: “Trình Kiêu, nhà họ Đặng chính là vua một cõi ở Tây Hải, cho dù anh là ông chủ của tập đoàn giải trí Hoa Á thì ở Tây Hải này, tốt nhất không nên động chạm tới nhà họ Đặng”

Ánh mắt Trình Kiêu lạnh nhạt, sâu thẳm như trời sao.

“Đây không phải âm mưu, mà là dương mưu, anh ta biết tôi nhất định sẽ đến nhà họ Đặng, vì vậy mới cố ý nói ra những lời này khích tôi.”

Y Linh không hiểu hỏi: “Vì sao? Không đi nhà họ Đặng không được sao?”

Trình Kiêu lắc đầi Lần này tôi đến Tây Hải cũng là vì nhà họ “Đến nơi này chỉ là nhất thời nổi hứng.”

Lan Nhược Lâm trợn tròn mắt, hay cho câu nhất thời nổi hứng.

Nhất thời nổi hứng của anh đã khuấy cho cuộc hội họp long trọng của làng giải trí cuộn trào sóng cả, nếu anh đặc biệt đi đến, còn sẽ không khiến cho nơi này long trời nở đất hay sao!

Trình Kiêu nói đi là đi, nhìn đám người Y Linh, nói ra: “Kế tiếp, chắc hẳn chỗ này sẽ không còn chuyện gì, các cậu có thể yên tâm chơi ở đây.”

“Để tôi xem xem, nhà họ Đặng chuẩn bị cái gì cho tôi.”

“Vậy cậu cẩn thận, nếu như gặp phải nguy hiểm, nhớ gọi điện thoại cho chúng tôi.” Y Linh biết không khuyên nổi Trình Kiêu, lo lắng căn dặn một câu.

“Được.”

Sau khi tạm biệt đám người Y Linh, Trình Kiêu gọi điện thoại cho Ngô Đỉnh Minh – chủ đại lý của nước sinh mệnh ở Tây Hải, hẹn gặp mặt vị chủ nhà họ Ngô, người trước giờ vẫn luôn được xưng là chính trực nhân từ này.

Trong quán trà, Trình Kiêu gặp được Ngô gia chủ.

Ngô gia chủ hơn sáu mươi tuổi, mái tóc đã bạc một nửa, mặc dù dáng người hơi gầy gò, nhưng vẻ mặt chính trực, không giận tự uy.

Hai người ngồi đối diện với nhau, Ngô gia chủ tự mình rót trà cho Trình Kiêu.

“Tôi lấy trà thay rượu, kính Trình đại sư một chén!” Ngô gia chủ nghiêm túc nói.

“Mời!” Trình Kiêu nâng chén, uống một hơi cạn sạch.

Dường như Ngô gia chủ nhẫn nhịn đã lâu, cũng không nói lời khách sáo, đi thẳng vào vấn đề chính.

“Trình đại sư, nước sinh mệnh của ngài quả thật chính là tạo phúc cho muôn dân Á tộc! Mặc dù tôi không đủ đại diện cho muôn dân Á tộc, nhưng tôi vẫn muốn nói một tiếng cảm ơn với ngài!”

Trình Kiêu thản nhiên nói: “Ngô gia chủ quá lời rồi, tôi cũng không.

phải là vì muôn dân Á tộc, tôi chỉ vì một lời hứa hẹn.”

Ở trong mắt Trình Kiêu, có lề muôn dân Á tộc thật sự không quan trọng như vậy.

Buồn vì họ bất công, giận vì họ không tranh Mỗi người hẳn nên dựa vào chính bản thân giành lấy hạnh phúc và lợi ích cho chính mình, mà không phải dựa vào một vài anh hùng sẵn lòng hi sinh bản thân xông pha chiến đấu Hội trưởng Lưu của Hội y học Á tộc chính là anh hùng như vậy.