Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1418




Chương 1418

“Nếu các người không muốn ra sức trung thành vì nhà họ Đặng, vậy đi theo tôi! Gia nhập quân đội, tôi có thể xin miễn tội cho các người!” Ứng Đông Lai nói.

Mọi người nhìn nhau. Bọn họ đến đây chỉ vì lợi ích, đi theo nhà họ Đặng mới dám làm xằng làm bậy.

Bây giờ nhà họ Đặng không còn, bọn họ cũng không biết nên làm gì.

“Được, chúng tôi bằng lòng gia nhập quân đội!”

“Nhưng ông nói có giữ lời không? Nhỡ chúng tôi thả ông, ông lại muốn truy cứu trách nhiệm với chúng tôi thì sao?” Một người có dáng vẻ như thủ lĩnh hỏi.

Ứng Đông Lai nghiêm mặt nói: “Yên tâm, tôi đã hứa với ai, từ trước đến nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh. Nếu các người không tin, tôi có thể dùng danh dự của đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long ra bảo đảm!”

Ứng Đông Lai có suy nghĩ của mình. Nhà họ Đặng không còn, những người này quen đi theo nhà họ Đặng làm xắng làm bậy, nếu không tập trung bọn họ lại một chỗ, bọn họ chắc chắn sẽ gây họa cho xã hội.

Thu bọn họ vào trong quân đội, chậm rãi huấn luyện dần, khiến cho bọn họ trở thành người có ích cho xã hội, đây mới là con đường tốt nhất.

Thấy mọi người vẫn đang nghi ngờ, Ứng Đông Lai lạnh lùng quát một tiếng: “Sự kiên trì của tôi có hạn. Tôi chỉ cho các người ba giây để cân nhắc, nếu các người còn chưa đưa ra câu trả lời, các người lại tự sinh tự diệt đi!”

Lúc này, mọi người hoảng loạn.

“Chúng tôi băng lòng, chúng tôi băng lòng!”

Những người kia thu súng lại, đám người Ứng Đông Lai lấy lại sự tự do.

Ứng Đông Lai lập tức căn dặn hai cấp dưới của mình: “Các cậu dần mấy người lập tức đuổi theo Đặng Gia Luân, cần phải bắt cậu ta lại, nếu không cậu ta sẽ còn tiếp tục gây họa cho tỉnh Tây Hải!”

“Vâng!

Hai cấp dưới lập tức lựa chọn mấy người trong quân đội tư nhân của nhà họ Đặng, truy bắt Đặng Gia Luân.

Trình Kiêu liếc nhìn Ứng Đông Lai, sau đó xoay người nhìn ông hai Đặng.

Trình Kiêu đã biết rõ thân phận của Ứng Đông Lai, đối với người bên phía nhà nước, anh có thể không giao tiếp thì cố gắng không giao tiếp.

Chẳng qua, Ứng Đông Lai lại đi về phía Trình Kiêu, ôm quyền hành lễ nói: “Ứng Đông Lai, cảm ơn Trình đại sư đã cứu mạng!”

Trình Kiêu không xoay người lại, thản nhiên nói: “Tôi không muốn cứu anh, chỉ là các người may mắn thôi.”

Ứng Đông Lai mỉm cười nói: “Trình đại sư, ban đầu, Đặng Gia Luân bắt chúng tôi để uy hiếp, người khác không nhìn ra, nhưng tôi lại nhìn thấy rất rõ, trên mặt cậu đã lộ ra sát ý.”

“Lúc đó, cậu rõ ràng có thể thăm dò thực lực của nhà họ Đặng trước nhưng lại đột nhiên ra tay, không phải vì cứu chúng tôi sao?”

Trình Kiêu không nói gì. Đúng vậy, lúc đó anh muốn cứu đám người Ứng Đông Lai, cho nên mới vội vàng ra tay.

Không ngờ Ứng Đông Lai quan sát cẩn thận như vậy, không ngờ lại bị ông ta phát hiện.

“Cho dù Trình đại sư không phải là người trong giới thế tục, nhưng trong lòng lại có chính nghĩa.

“Tôi mạo muội muốn mời Trình đại sư tới đội chiến đấu đặc biệt Thanh Long chúng tôi, đảm nhận sĩ quan huấn luyện võ thuật của chúng tôi. Không biết ý của Trình đại sư thế nào?”

Ứng Đông Lai nhìn ra được, Trình Kiêu là người không thích phiền phức, cho nên nói chuyện cũng rất thẳng thản.