Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1421




Chương 1421

Trên mặt Đặng nhị gia thoáng lộ vẻ hồi tưởng: “Hoang tàn, tĩnh mịch, không có ai, bị bóng tối bao phủ, áp lực đáng sợ!”

“Tôi vĩnh viễn cũng không quên được cảnh tượng trong cát vàng bay đầy trời, Quỷ Thành bị mây đen bao phủ. Đối với tôi, nó đơn giản là một cơn ác mộng.”

Trình Kiêu suy nghĩ, chắc hắn Quỷ Thành kia là một thành cổ bị sa mạc che phủ, nói không chừng còn có Tiên Thiên Linh Mộc khác tồn tại.

“Dẫn tôi đi Quỷ Thành.”

“Chuyện này… Trên mặt Đặng nhị gia thoáng lộ ra vẻ khó xử.

Ông ta vĩnh viên không muốn nhớ lại những gì đã trải qua trong Quỷ Thành.

“Ông yên tâm, lại đi một lần nữa, ông có thể khắc phục được ám ảnh tâm lý” Trình Kiêu nói rất chắc chắn.

Theo cách nói của y học hiện đại, từng trải của Đặng nhị gia có thể chính là một loại chứng sợ bị giam cầm.

Tuy Quỷ Thành lớn nhưng là một thành phố chết, giống như một không gian giam cầm rất lớn.

Nếu một người sơ ý bước vào trong đó, không tiếp xúc với đồng loại trong thời gian dài, chắc chắn sẽ để lại ám ảnh tâm lý.

Nếu không phải Đặng nhị gia là võ giả, nghị lực mạnh hơn người bình thường nhiều, nói không chừng ông ta đã tự sát ở trong Quỷ.

Thành.

“Ngài tha cho tôi một mạng, lại trợ giúp tôi tỉnh ngộ, tôi cần phải báo đáp!”

“Tôi dẫn ngài đi!” Vẻ mặt Đặng nhị gia bi tráng, không ngờ có vẻ quyết tâm liều chết.

Hai người mua một ít nước, còn có vài đồ đi vào sa mạc thám hiểm, sau đó đi thẳng vào trong sa mạc Sahara.

So với những đội thám hiểm khác, tốc độ của hai người Trình Kiêu nhanh hơn không biết bao nhiêu lần.

Lúc này, Đặng nhị gia đã là cảnh giới Tông Sư đại thành, tu vi của Trình Kiêu đương nhiên không cần phải nói, cho dù hai người ở trong sa mạc không ăn không uống một tháng, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Mất ba ngày, Đặng nhị gia đã đi tới vị trí Quỷ Thành trong trí nhớ trước đây.

Nhưng trong tầm mắt có thể nhìn thấy, chỉ có sa mạc lớn vô biên vô hạn, làm gì có bóng dáng của Quỷ Thành.

Hai người tiếp tục đi sâu vào trong. Dựa vào năng lực cảm nhận mạnh mẽ của Trình Kiêu, hai người có thể phân biệt rõ phương hướng ở trong sa mạc.

Tìm kiếm tròn bốn ngày, lấy vị trí Quỷ Thành trong trí nhớ của Đặng nhị gia làm trung tâm, bọn họ đã tìm khắp phạm vi hai trăm cây số vẫn không nhìn thấy Quỷ Thành.

“Có chuyện gì vậy? Lúc đó, tôi nhớ rõ ràng là ở chỗ này. Cát vàng bay đầy trời, mây đen ép xuống đỉnh đầu, có cảm giác áp lực giống như bầu trời sắp đổ nát. Vào thời điểm đó, Quỷ Thành vô cùng hùng vĩ xuấ ở trước mặt tôi, kéo dài mấy chục cây số.

Sao nó có thể đột nhiên biến mất được?” Đặng nhị gia nói với vẻ không giải thích được.

Dưới ánh mặt trời chói chang, cho dù với tu vi của hai người đã có thể không để ý tới ảnh hưởng của nhiệt độ đối với cơ thể từ lâu, nhưng vẫn cho người ta một ám chỉ khó chịu về mặt tâm lý.

Trình Kiêu hỏi: “Lúc đó, ông phát hiện ra Quỷ Thành thế nào?”

Đặng nhị gia nói: “Tôi gặp phải bão cát, lúc tỉnh lại thì đã ở trong Quỷ Thành.”

Bão cát có thể thổi bay một võ giả đi, chắc hắn phải có sức gió vượt quá cấp mười.

Lẽ nào Quỷ Thành bị chôn ở dưới đất?