Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 1495




Chương 1495

Hôm nay Y Linh mặc một bộ đồ thể thao màu hồng, dáng người mảnh khảnh, chân đi đôi giày màu trắng, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, tràn ngập sức sống thanh xuân.

“Cô gái xinh đẹp như vậy mà cũng tới sân bay đón người à?

Không biết có phải tới đón bạn trai không nữa?”

Nhiều người ghen ty nghĩ thầm.

Từ xa, Trình Kiêu đã nhìn thấy Y Linh đứng giữa đám đông, cô nổi bật như hạc giữa bầy gà.

Mà Y Linh cũng đã nhìn thấy anh, cô nhón chân, vui vẻ vẫy tay với anh Trình Kiêu bước nhanh đến bên cạnh Y Linh rồi quan sát cô, mặc dù quần áo cô mặt rất bình thường nhưng từ châm cài được thiết kế độc đáo trên ngực của cô có thể nhìn ra được cô cũng đã tỉ mỉ ăn diện đàng hoàng.

“Sao cậu lại tự chạy tới đây vậy?” Trình Kiêu cười hỏi.

“Cậu có thể tới, tôi rất vui, đương nhiên phải đích thân đi đón cậu rồi!” Y Linh cười ngọt ngào, trên khuôn mặt xinh đẹp còn có vẻ ửng hồng, giống như vừa gặp nên hơi xấu hổ.

“Cậu không sợ gặp phải người xấu à?” Trình Kiêu nói nửa thật nửa giả, cô gái xinh đẹp như cô rất dễ bị người khác nhòm ngó.

Y Linh lấy miếng ngọc bội luôn mang theo bên mình từ trong ngực ra, lắc với Trình Kiêu: “Không sợ, tôi có cái này rồi.”

Trình Kiêu khẽ cười bảo: “Đi thôi!”

Nhìn Y Linh vui vẻ dẫn Trình Kiêu đi, ngọn lửa trong mắt đám đàn ông xung quanh tối đi rất nhiều.

Nhiều người lắc đầu tiếc nuối: “Bông hoa tươi như vậy sao lại để tên nhóc đó hái mất chứ?”

“Nhìn cậu ta thế nào cũng thấy như tên nhà quê, ăn mặc quần áo vỉa hè mà cũng xứng có quan hệ với nữ thần à?”

Trình Kiêu ngồi ở ghế sau, Y Linh tự mình lái xe.

Trên đường về nhà họ Y, Y Linh muốn nói lại thôi.

“Gó chuyện gì mà đến tôi cũng không thể nói được vậy?” Trình Kiêu cười hỏi.

“Không phải, tôi thật sự không biết nên nói thế nào!” Trên mặt Y Linh lộ vẻ lúng túng.

“Có phải lần này gọi tôi tới Giang Nam không phải ý của cậu không?” Trình Kiêu ngoài cười nhưng trong không cười hỏi.

Y Linh ngạc nhiên thốt lên: ‘Á, sao cậu biết?”

Nói xong cô nhìn Trình Kiêu qua gương chiếu hậu, lo lắng hỏi: “Cậu sẽ không trách tôi chứ?”

Trình Kiêu nghiêm túc trả lời: ‘Nếu cậu nói cho tôi biết có chuyện gì thì tôi sẽ không trách cậu.”

âu đừng giận, thật ra là ba tôi muốn nhớ cậu giúp ông ấy.

Nhưng ông ấy lo cậu không tới nên mới nhờ tôi ra mặt nói giúp.” Y Linh cúi đầu nói, giống như cô bé học sinh làm sai chuyện gì chờ chịu phạt.

Trình Kiêu đã sớm đoán được lần này mời mình tới Giang Nam không phải ý của bản thân Y Linh.

“Ông ấy muốn tôi giúp chuyện gì?” Trong mắt Trình Kiêu thoáng qua vẻ lạnh lùng, anh ghét nhất loại người mượn người anh quan tâm để bảo anh làm việc giúp.

Tuy nhiên vì nể mặt Y Linh nên Trình Kiêu sẽ không so đo với Y’ Doãn.

Y Linh không biết Trình Kiêu nghĩ gì, cô nói: “Hội tứ hùng ba năm tổ chức một lần ở phía Nam sắp bắt đầu rồi, năm nay nghe nói các ông lớn đều mời cao thủ tới trấn áp nên ba tôi muốn mời cậu tới giúp đỡ”