Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 432




CHƯƠNG 432

Cái tên Vọng Nguyệt Tông này, cũng đã thành biểu tượng thần bí và đáng sợ trong tu tiên giới.

Chỉ là người của Vọng Nguyệt Tông, rất ít phát sinh xung đột cùng người khác, ngay cả Trình Kiêu cũng rất ít gặp được môn đồ của họ.

Nhưng về sau Trình Kiêu trở thành Tiên Đế, chuyên môn đi bái phỏng Vọng Nguyệt Tông, cũng mượn đọc Trấn Tông Bảo Điển của Vọng Nguyệt Tông, Xạ Nhật Thần Quyết!

Về phần quá trình mượn đồ nha, thì không cần miêu tả nhiều rồi các người cũng đoán được.

“Không nghĩ tới trên Địa Cầu thế mà còn có pháp khí trường cung lưu lại? Chẳng lẽ trên Địa Cầu cũng có môn phái tu luyện cung tiễn?”

Trình Kiêu không nhìn thêm những binh khí bên trên quầy hàng, chỉ vào thanh trường cung kia hỏi: “Bán thế nào?”

“15 tỷ!” Lão giả đứng sau quầy hàng nói.

Khách khứa bên cạnh vừa vặn đi qua, nghe vậy lập tức cười lạnh một tiếng: “Một cây cung rách nát lại muốn đòi 15 tỷ! Điên rồi à?”

Ông lão không để ý đến, nói xong cũng ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

“Tôi lấy.” Trình Kiêu không nói hai lời, trực tiếp trả tiền.

Mấy tên người qua đường như đang nhìn đồ đần: “Bệnh tâm thần! 15 tỷ mua một cây cung rách nát!”

Đúng lúc Trình Kiêu chuẩn bị cầm lấy thanh trường cung kia, đột nhiên một bàn tay nhỏ trắng mềm như ngọc duỗi ra, vượt lên trước một bước bắt lấy thanh trường cung kia.

“Ông chủ, cây cung này tôi lấy rồi.”

Trình Kiêu nhìn sang, trước mắt là một cô gái ngó chừng mười tám tuổi, một thân váy liền áo màu trắng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp có chút ngẩng, đang ngang ngược khiêu khích nhìn Trình Kiêu.

Phía sau của cô ta, đứng một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu xám, nhìn qua hơi có chút mùi vị người trong chốn thần tiên.

Cách đó không xa, còn có hơn mười người thanh niên dáng người vạm vỡ, từng tên vẻ mặt lạnh lùng.

Chủ quán giương mắt nhìn cô gái một chút, nói ra: “Không được, đã có người mua.”

Cô gái nhướng mày, nói ra: “Tôi ra giá gấp đôi!”

Ông lão kia thậm chí không mở mắt ra, hiển nhiên không có ý định để ý tới cô ta.

Cô gái lập tức tực giận ngực phập phồng, trực tiếp cầm thanh trường cung, một mặt ngạo mạn ngẩng đầu lên, không thèm nói đạo lý: “Anh mua bao nhiêu tiền? Tôi cho anh gấp đôi, tôi muốn cây cung này.”

Tô Lương Tử vẻ mặt có chút khó coi, đây là cô chủ điêu ngoa nhà nào? Không có buộc dây thường lại phóng ra cắn người linh tinh.

Trình Kiêu quét cô ta một chút, tựa như nhìn một cái bình hoa, nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Không bán.”

Cô gái tựa như không nghĩ tới Trình Kiêu sẽ cự tuyệt cô ta, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó lập tức nổi giận: “Tên thối, để anh kiếm nhiều tiền như vậy anh còn không biết điều, anh biết tôi là ai sao?”

Dùng tiền không được, cô gái này lại muốn dùng quyền thế đè người.

Trình Kiêu lạnh nhạt nói: “Tôi không hứng thú biết cô là ai, tôi nói không bán, dù cô là ai cũng không bán.”

Thanh âm Trình Kiêu đã có chút lạnh.

“A, đồ vật Mã Lâm Lâm ta muốn, cho tới bây giờ không người nào dám giành với ta!” Cô gái đó cười lạnh, toát ra mấy phần khí tức nguy hiểm.