Chàng Rể Vô Dụng Là Tiên Tôn

Chương 608




CHƯƠNG 608

“Được!” Lúc này, Ninh Lan mới trừng ông Dương, ném sách cho ông ta: “Xem cho kỹ, tôi chỉ sợ ông đọc không hiểu thôi!”

Ông Dương cười to, không chấp nhặt với Ninh Lan, bắt đầu tùy tiện mở quyển sách của Trình Kiêu.

Sau khi lật hai trang, ông Dương chợt thốt lên: “Kỳ lạ, ý tưởng này đúng là mới mẻ độc đáo!”

Mọi người vốn cho rằng ông Dương sẽ quăng sách đi, sau đó mắng to là rác rưởi.

Nhưng không ngờ lại nghe thấy tiếng thán phục của ông ta!

Mọi người đều thấy nghi ngờ, chẳng lẽ quyển sách này thật sự là một bảo bối?

“Ông Dương, ông phát hiện ra điều gì à?” Ông Ngô đi cùng với ông Dương tò mò hỏi.

Dường như ông Dương đã hoàn toàn bị nội dung trong sách hấp dẫn, như không nghe thấy câu hỏi của ông Ngô, tự lẩm bẩm: “Ý tưởng và tư duy trong quyển sách về thuật châm cứu này thật sự khiến người ta thấy khó tin, nhưng vẫn có chỗ khó hiểu!”

“Giữa huyệt Dũng Tuyền và Thiên Linh cách nhau cả một cơ thể người, sau có thể tuỳ tiện đả thông? Dù cách đó rất kỳ diệu, nhưng hoàn toàn không thể làm được.”

Ông Dương vừa xem vừa lắc đầu, sau đó đưa sách cho Tôn Đại Hải: “Chú Tôn à, cậu xem thử đi!”

“Tôi cảm thấy ý tưởng của quyển sách này rất hay, nhưng chỉ là những lời nói vô căn cứ, chỉ có thể đọc giải trí mà thôi!”

Tôn Đại Hải nghi ngờ nhận lấy, đọc sơ qua. Tiếc là ông bị đuổi khỏi gia tộc Đông y quá sớm, không học được dù là một phần y thuật của gia tộc, nếu không chắc chắn có thể nhìn ra được điều kỳ diệu trong Thái Thanh Khí Châm này.

“Hừ, thứ này chỉ là một món đồ có thể dùng để loè thiên hạ thôi, khó mà dùng tới được!”

Nói xong, Tôn Đại Hải thẳng tay ném quyển sách lên bàn.

Ông Ngô ở bên cạnh không khỏi tò mò nói: “Anh Tôn, tôi có thể xem thử không?”

Tôn Đại Hải ghét bỏ chỉ quyển sách kia: “Mọi người cứ xem đi, không cần phải hỏi tôi.”

“Cảm ơn anh Tôn.” Ông Ngô đi tới, cầm quyển sách kia lên đọc.

“Khó hiểu, không thể thông suốt được!”

Ông Ngô đọc mấy lần, sau đó lại đưa cho những người khác.

“Vô lý, chắc chắn là nói nhảm!”

“Quá vô lý! Cái này rõ ràng là đồ chơi của con nít.”

Tất cả những người vừa đọc đều lắc đầu, y thuật của bọn họ còn không bằng cả ông Dương và ông Ngô, đương nhiên không thể hiểu nhiều hơn được.

Dù bọn họ đọc không hiểu, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ không thừa nhận y thuật của mình tệ. Cho nên chỉ có thể nói là thuật châm cứu của Trình Kiêu có vấn đề.

“Thật không ngờ con rể lại lấy đồ chơi của con nít đến lừa gạt ba vợ của mình, ha ha!”

“Nếu tôi có con rể thế này, tôi sẽ thẳng tay kéo ra ngoài đánh chết!”

“Không biết rốt cuộc tên nhóc này mặt dày đến mức nào mà lại có thể tặng cho ba vợ của mình một món quà mừng thọ năm mươi tuổi như thế này!”

Mọi người thay nhau giễu cợt Trình Kiêu, đương nhiên bọn họ cũng không có thù oán gì với anh.

Có điều ai bảo Trình Kiêu đứng ở thế đối lập với con trai của Phó thị trưởng Lưu chứ?

Đả kích Trình Kiêu, đương nhiên có thể lấy lòng cậu Lưu rồi!