Chàng Rể Vô Song

Chương 125




Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên TruyệnApp. Tìm truyện ngay
**********



Chương 125: Quỳ xuống “Chẳng lẽ dấu tay của tôi không thể ở trên đó hả?", Dương Cảnh Đào lạnh giọng nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Tối nào tôi cũng ôm trâu vàng ngủ, trên người nó không thể có dấu tay của tôi được sao?”

“Vậy bố cũng khoẻ thật đấy, chỉ ôm trâu vàng ngủ mà đã có thể để lại dấu tay trên cổ nó”, Lâm Hàn nhìn Dương Cảnh Đào, mang theo ý giễu cợt.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lâm Hàn, cậu có ý gì?”, sắc mặt Dương Cảnh Đào thoáng chốc trở nên u ám.

“Con có ý gì, bố, đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma, sừng của trâu vàng này rốt cuộc là do dì Hà trộm, hay là người trong nhà trộm, bố không suy xét một chút đi?”, Lâm Hàn lạnh lùng nói.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lâm Hàn, lẽ nào cậu cho rằng sừng của trâu vàng này là do tôi trộm!”

Dương Cảnh Đào tức giận nhìn Lâm Hàn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Nếu không phải bố lấy, vậy tại sao trên cổ của trâu vàng lại có dấu tay của bố?”, Lâm Hàn nói:

“Trâu vàng tuy khá mềm, nhưng muốn cắt được sừng của nó cũng phải dùng một lực rất mạnh, lúc bố cắt sừng trâu vàng chắc phải dùng không ít lực mới cắt nó ra được nhỉ!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lâm Hàn, tên phế vật này! Ngay cả bố vợ mày mà mày cũng dám vu khống!”

Dương Cảnh Đào chỉ vào Lâm Hàn, nổi trận lôi đình.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Con chẳng hãm hại ai cả, nếu như bố không dám thừa nhận, vậy con báo cảnh sát để cảnh sát xử lý việc này. Cảnh sát thông qua dấu vân tay có thể phán đoán được phương hướng lực tác động khi sừng trâu bị cắt, từ đó có thể xác định rốt cuộc có phải bố lấy trộm hay không?”, Lâm Hàn lạnh nhạt nói:

“Hơn nữa, nếu như dì Hà lấy trộm thì nhất định sẽ để lại vân tay trên người trâu vàng, cho dù có đeo găng tay, dì ấy cũng phải đi qua phòng của bố, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, cảnh sát sẽ rất dễ dàng phán đoán được”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Tóm lại, nếu như bố vẫn còn ngụy biện, vậy con đành phải báo cảnh sát thôi. Nếu như dì Hà lấy trộm, con sẽ bắt dì ấy đi tù, con sẽ xin lỗi bố. Nếu như là bố lấy trộm, bố còn vu oan giá hoạ cho người tốt, vậy thì đừng trách đứa con rể này trở mặt không nhận bố”.

Giọng điệu này tuy bình thản, nhưng lại lạnh lẽo khác thường, mỗi câu mỗi chữ lọt vào tai Dương Cảnh Đào đều đả kích nặng nề.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sắc mặt Dương Cảnh Đào trở nên khó coi, hai mắt trợn tròn:

“Được, tao nhận, sừng trâu vàng này là do tao lấy đấy!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Nhưng mà Lâm Hàn, tên vô dụng này, mày đừng nói là tao trộm đấy, biết chưa? Trâu vàng này vốn dĩ là Phùng Thạch tặng cho Tiểu Lệ, đồ của Tiểu Lệ cũng chính là của tao, tao lấy sừng của trâu vàng là phạm pháp sao?”

“Cuối cùng cũng chịu thừa nhận!”, Lâm Hàn cười lạnh.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dì Hà cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng nước mắt vẫn rơi lã chã, vô cùng đau lòng:

“Ông Dương, tôi với ông không thù không oán, sao ông lại đổ oan cho tôi lấy trộm sừng trâu chứ!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bởi vì chuyện này, dì ấy vừa bị Dương Cảnh Đào đánh một bạt tai, còn bị bắt quỳ nữa.

“Hơ, vu oan cho chị thì làm sao? Chị là giúp việc, tôi nhìn chị không vừa mắt!", Dương Cảnh Đào ngạo mạn nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lần này không làm chị cút đi được, coi như chị may mắn! Có điều, chỉ cần chị còn làm giúp việc ở đây thêm một ngày, tôi đảm bảo ngày đó chị sẽ trải qua không mấy tốt đẹp”.

“A!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dì Hà bị doạ đến mức mặt trắng bệch.

“Bố, bố vừa đánh dì Hà, còn vu oan cho dì ấy, bây giờ bố phải xin lỗi dì ấy”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn mặt không cảm xúc nói: “Ngoài ra, lúc nãy bố bắt dì Hà quỳ, bây giờ bố cũng phải quỳ lại, coi như nhận lỗi, chuyện cái sừng của trâu vàng, con sẽ không truy cứu nữa”.

Ầm!

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nghe những lời này, cả người Dương Cảnh Đào chấn động.

Sau đó, ánh mắt ông ta không tin nổi nhìn Lâm Hàn, vô cùng tức giận, gân xanh hiện lên đầy mặt:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Lâm Hàn, đồ vô dụng nhà mày, mày có ý gì? Mày bảo bố vợ mày quỳ trước mặt một người giúp việc, một tên đầy tớ để xin lỗi sao? Mày có gan thì nói lại một lần nữa xem!”

“Được, vậy con nói lại lần nữa”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lâm Hàn nhìn thẳng vào Dương Cảnh Đào: “Bây giờ bố quỳ xuống, nhận lỗi và xin lỗi dì Hà, việc sừng trâu, con sẽ không truy cứu nữa”.

Dương Cảnh Đào là bố vợ của Lâm Hàn, là người lớn, ông ta châm chọc Lâm Hàn, Lâm Hàn có thể nhẫn nhịn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Việc này cũng giống như trong một số gia đình, bố mẹ ngang ngược vô lí, đánh đập con cái.

Nhưng con cái dù sao cũng là con cái, tôn trọng, hiếu thảo với người lớn là việc nên làm, cho dù không tôn trọng, không hiếu thảo, cũng không thể làm những việc vượt quá giới hạn cho phép.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Chẳng hạn như trong một gia đình, bố suốt ngày say xỉn, đánh bạc, không làm việc, sau khi trở về nhà lại đánh đập con cái.

Con cái có thể chịu đựng, có thể xem thường, có thể phản kháng, nhưng tuyệt đối không thể làm ra những việc như mắng nhiếc bố, hay thậm chí là cầm dao muốn giết bố mình.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Bởi vì bọn họ suy cho cùng vẫn là người lớn.

Lâm Hàn trước nay vẫn nghĩ như vậy, Dương Cảnh Đào khinh thường, chế giễu, gây khó khăn cho anh, Lâm Hàn đều có thể nhịn.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào là bố vợ, là bố của Dương Lệ mà Lâm Hàn yêu thương, nếu như Dương Cảnh Đào thật sự có chuyện gì, Dương Lệ sẽ đau lòng biết bao?

Nhưng, Lâm Hàn cũng có nguyên tắc của mình.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Sự ngang ngược vô lí, tự cao tự đại của Dương Cảnh Đào không thể làm hại người khác, không thể khiến cho Dương Lệ không vui.

Chẳng hạn như những đồ trang trí nội thất lúc trước, nếu như đặt trong nhà, Dương Lệ nhất định sẽ không vui, vì vậy Lâm Hàn phải phản kháng lại ông ta.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Lại chẳng hạn như Dương Cảnh Đào lần trước lái xe đụng phải người khác, chết cũng không chịu nhận, nói là do người khác đụng, làm hại người khác, việc này đã chạm đến giới hạn của Lâm Hàn.

Vì vậy, Lâm Hàn lại ra mặt.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Nhưng lần này, Dương Cảnh Đào lại lần nữa chạm đến giới hạn đó.

Vu oan cho dì Hà, nói dì ấy là kẻ trộm, còn đánh người vô cớ, bắt dì Hà quỳ.

Anh nợ em một câu yêu thương!


Việc làm của Dương Cảnh Đào đã dẫm đạp tôn nghiêm của dì Hà dưới chân, Lâm Hàn sao có thể trơ mắt nhìn những chuyện như thế này xảy ra nữa?

Mà lúc này, Dương Cảnh Đào giận tím người, không ngừng run rẩy, hốc mắt đỏ ngầu:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Đại nghịch bất đạo! Đại nghịch bất đạo mà! Lâm Hàn, mày thật sự muốn tạo phản rồi!”

“Mấy hôm trước, mày đem tất cả đồ trang trí nội thất của tao vứt hết, tao đã không truy cứu, tha cho mày một lần”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Vậy cũng thôi đi, chưa có sự cho phép của tao, mày đã rước một người giúp việc vào nhà, tao cũng không nói gì, tao đã quá rộng lượng với mày rồi!”

Dương Cảnh Đào cao giọng, nghiến răng nghiến lợi nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Nhưng tao thật không ngờ...tao thật không ngờ, đồ phế vật mày, lại bắt tao quỳ trước mặt một người giúp việc! Tao là bố vợ mày! Là bố của Tiểu Lệ! Mày dựa vào cái gì mà dám nói với tao như vậy!”

“Dương Cảnh Đào, bởi vì ông là bố vợ tôi, là bố của Tiểu Lệ, tôi mới nhẫn nhịn ông đến ngày hôm nay”, Lâm Hàn lạnh lùng nói:

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Nhưng ông tùy tiện đánh người, bắt dì Hà quỳ gối, ông hãy đặt mình vào vị trí của dì Hà mà nghĩ thử xem, nếu ông là dì Hà, ông sẽ cảm thấy thế nào?”

“Đặt mình vào vị trí của dì Hà để suy nghĩ? Hơ hơ, sao tao phải đặt mình vào vị trí của dì Hà để suy nghĩ cơ chứ!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


Dương Cảnh Đào cười khẩy: “Đây là người làm, là đày tớ, là đồ rẻ tiền, tao bắt bà tâ quỳ xuống thì sao nào, không được hả?”

“Ông nhất quyết không quỳ?”, giọng Lâm Hàn lạnh lẽo.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Nằm mơ!”

Sắc mặt Dương Cảnh Đào tái nhợt: “Tao không quỳ trước mặt người làm!”

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Được, nếu ông không quỳ, tôi đành phải báo cảnh sát vậy”.

Lâm Hàn nhàn nhạt nói: “Ông đã nói, sừng trâu đó đáng giá 300 ngàn, nếu tính chính xác, thì không biết 300 ngàn này đủ cho ông ngồi tù bao nhiêu năm”.

Anh nợ em một câu yêu thương!


“Cái gì, Lâm Hàn, lẽ nào mày vẫn muốn báo cảnh sát bắt tao?”, sắc mặt Dương Cảnh Đào hoàn toàn thay đổi, không thể tưởng tượng nổi nhìn Lâm Hàn:

“Tao là bố vợ mày, mày dám báo cảnh sát bắt bố vợ mày hả?”

Anh nợ em một câu yêu thương!


 


Anh nợ em một câu yêu thương!


Bạn đang đọc truyện trên Truyện88