Chàng Rể Vô Song

Chương 215




Hướng dẫn: Để tìm đọc các bộ truyện hot khác, các bạn lên Google Search gõ tên truyện + truyenapp và chọn kết quả đầu tiên . Xin cảm ơn
**********



Chương 215: Triệu Nhu bị bệnh “Thật sao?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Đứa bé trai khuôn mặt xám xịt, hai mắt bỗng sáng lên: “Tiểu Hàm, cậu giỏi thật đấy, lại có thể quen biết với anh trai này! Tớ nghe nói, trường tiểu học Phi Thường của chúng ta là do anh trai này quyên góp tiền để xây dựng đó!”

“Thật vậy ư? Wow! Anh Lâm Hàn giỏi quá!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiểu Hàm chớp đôi mắt to tròn, hào hứng vỗ tay, cô bé không biết còn có chuyện này nữa.

Trên bục, hiệu trưởng tương lai của trường tiểu học Phi Thường, giám đốc sở giáo dục -Ngô Hùng đang phát biểu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nội dung rất đơn giản, một là cảm ơn Lâm Hàn đã làm từ thiện, góp tiền để xây dựng trường tiểu học Phi Thường.

Hai là động viên những học sinh bên dưới cố gắng học tập để sau này trở thành người có ích cho xã hội, cho Hoa Hạ. Đồng thời, phải học tập lòng nhân ái vô bờ của Lâm Hàn, có tinh thần giúp đỡ mọi người.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau khi nghe xong, bọn trẻ phấn khởi vỗ tay.

Kết thúc bài phát biểu là nghi thức cắt băng, dải băng đỏ được kéo ra, người chủ trì đưa cái kéo cho Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bùm bùm!

Tiếng pháo vang lên, trong không khí phảng phất mùi lưu huỳnh.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lạch cạch...

Dải băng đỏ bị cắt đứt, Ngô Hùng đợi mọi người vỗ tay, bọn trẻ dưới bục cũng vui mừng vỗ tay.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ánh mắt Lâm Hàn nhìn xuống dưới, trong đám đông, anh nhìn thấy một bé gái hồng hào trắng trẻo, vô cùng dễ thương, chính là Tiểu Hàm.

Ngô Hùng nói thêm vài lời khích lệ nữa, nghi thức cắt băng thi công đến đây kết thúc.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn bước xuống bục làm lễ, mỉm cười nói với Tiểu Hàm:

“Tiểu Hàm, có nhớ anh không?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đương nhiên có rồi, em nhớ anh Lâm Hàn chết đi được!”

Tiểu Hàm vui vẻ bật cười, để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp, sau đó chạy tới chỗ Lâm Hàn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn dang rộng hai tay ôm Tiểu Hàm vào lòng, anh vươn tay vút ve khuôn mặt cô bé:

“Gần đây em sống thế nào, vẫn ổn chứ?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn thật sự rất thích cô bé đáng yêu này.

“Khá tốt, tuy sống ở nhà tái định cư nhưng so với căn nhà trước đây của em thì tốt hơn nhiều!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiểu Hàm gật gật đầu, nhưng vẻ mặt lại lập tức buồn bã:

“Có điều mẹ em bị bệnh rồi, mấy ngày nay đều nằm trên giường, cơm cũng không ăn nổi”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Bị bệnh?”

Lâm Hàn nhíu mày: “Bệnh gì vậy?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Em cũng không biết, em có hỏi mẹ nhưng mẹ không chịu nói. Chắc chỉ là bệnh lặt vặt thôi, qua vài hôm nữa sẽ khỏi ấy mà”.

Ánh mắt Lâm Hàn khẽ dao động, nếu như bệnh vặt thì không cần phải giấu diếm Tiểu Hàm làm gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Dắt anh đi xem thử”, Lâm Hàn lập tức nói.

“Vâng!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn ôm Tiểu Hàm đi về phía khu tái định cư.

Khoảng 10 phút sau, Lâm Hàn đã tới căn nhà tái định cư của Triệu Nhu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Mẹ! Anh Lâm Hàn tới thăm mẹ này!”

Vừa tới cửa nhà, Tiểu Hàm đã kêu giòn tan.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn đẩy cửa bước vào.

Triệu Nhu đang nằm trên giường nghe thấy tiếng nói, ánh mắt liền xuất hiện vẻ vui mừng, cô ấy chống hai tay xuống giường cố gắng ngồi dậy, vừa định xuống giường thì Lâm Hàn đã bước vào phòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chị Nhu...”

Lâm Hàn nhìn Triệu Nhu, sắc mặt trở nên nặng nề.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Bởi vì lúc này, cả người Triệu Nhu đã gầy đi nhiều so với lần chia tay trước đó, hai má cũng hóp lại.

Da của cô ấy trắng như tờ giấy, cả người từ trên xuống dưới đem lại cho người khác cảm giác yếu ớt.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chị Nhu, chị bị bệnh hả, là bệnh gì vậy?”, Lâm Hàn đặt Tiểu Hàm xuống, lo lắng hỏi.

“Chỉ là mấy loại cảm mạo phát sốt, bệnh vặt ấy mà, qua vài ngày là khỏi thôi”, Triệu Nhu phất phất tay, nở một nụ cười gượng gạo.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Chân mày Lâm Hàn nhíu chặt, bệnh cảm sốt thông thường sẽ không như thế này.

Triệu Nhu lúc này gầy đến mức hai má hóp lại, cánh tay dường như có thể thấy được khớp xương bên trong.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Anh Lâm Hàn, mẹ em mấy hôm nay chẳng ăn gì cả, vả lại có ăn cũng chỉ có thể ăn cháo. Những thứ như rau, bánh bao đều không thể ăn được”, Tiểu Hàm mở miệng nói:

“Tôi cảm thấy không đơn giản chỉ là cảm sốt thông thường”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Gì chứ, cơ thể của tôi rất khoẻ mạnh!”, Triệu Nhu trừng Tiểu Hàm, doạ cô bé không dám mở miệng.

Lâm Hàn đưa mắt nhìn quanh căn phòng, đột nhiên nhìn thấy dưới gối của Triệu Nhu có một tờ giấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Anh giơ tay rút tờ giấy ra.

Đây là một tờ báo cáo chẩn đoán.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Lâm Hàn, cậu trả lại cho tôi!”

Sắc mặt Triệu Nhu thay đổi, muốn lấy lại tờ báo cáo, nhưng cánh tay vừa mới vươn ra, một giây sau liền không còn sức lực mà buông thõng xuống.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Ánh mắt Lâm Hàn dừng lại trên tờ báo cáo:

“Khu vực cách răng cửa 25mm, ống thực quản bên trái phía trên phình to bất thường, thu hẹp, dễ chảy máu, 3 vùng giao nhau có tế bào ung thư...”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Kết quả chẩn đoán: ung thư thực quản giai đoạn đầu”.

“Ung thư thực quản...”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sắc mặt Lâm Hàn trong nháy mắt trở nên khó coi: “Chị Nhu, chị bệnh nặng như vậy, sao không nói với tôi?”

Triệu Nhu cuối cùng cũng không chống đỡ nổi, bật khóc nghẹn ngào, nước mắt rơi lã chã:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Huhuhu...nói với cậu thì có ích gì, bệnh này không phải là bệnh thông thường, đây là ung thư, căn bản không thể chữa khỏi...”

“Bác sĩ nói, với trình độ khoa học kĩ thuật hiện nay, cho dù có hoá trị, uống thuốc tây thì cũng chỉ có thể trì hoãn tế bào ung thư lây lan, hai năm sau tôi cũng sẽ...”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Chưa nói tới tiền làm hoá trị lên đến mấy trăm ngàn, cả triệu tệ, tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy cơ chứ...huhuhu...”

Nói đến đây, Triệu Nhu càng khóc lớn hơn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cô ấy là phụ nữ đơn thân, một mình gồng gánh cả gia đình đã rất vất vả, ai biết được áp lực của cô ấy lớn cỡ nào?

Bây giờ lại gặp phải tai hoạ, mắc bệnh ung thư, rõ ràng là đẩy người ta vào con đường chết mà.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nguyên nhân bị bệnh liên quan rất lớn đến việc cô ấy ngày đêm làm lụng vất vả.

“Hả? Ung thư?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Nghe những lời này, sắc mặt Tiểu Hàm lập tức trắng bệch, nước mắt rơi tí tách:

“Mẹ, sao...sao mẹ không nói với con chứ! Huhuhu!

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiểu Hàm khóc lớn.

Nhìn thấy con gái khóc, trong lòng Triệu Nhu cũng rất đau đớn, cô đưa tay gạt đi nước mắt trên mặt Tiểu Hàm:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Bệnh này của tôi căn bản không thể chữa khỏi được, sau khi tôi đi rồi, Tiểu Hàm có lẽ sẽ chỉ còn một mình sống đơn độc trên thế giới này, nó còn nhỏ như vậy, tôi làm sao có thể yên tâm được cơ chứ?”

Giọng Triệu Nhu nghẹn ngào, nhìn Lâm Hàn:

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Lâm Hàn, cậu giúp tôi một việc có được không? Tôi hy vọng sau khi tôi đi, cậu có thể chăm sóc cho Tiểu Hàm...coi như tôi cầu xin cậu! Tôi nhất định cảm ơn lòng tốt của cậu!”

“Mẹ, mẹ đừng đi mà!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Tiểu Hàm nhào vào lòng Triệu Nhu oà khóc, siết chặt cánh tay cô ấy.

“Yên tâm đi chị Nhu, chị sẽ không sao đâu”.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Lâm Hàn mở miệng, ánh mắt kiên định.

Nói xong, Lâm Hàn bước lên phía trước ôm lấy Triệu Nhu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Cơ thể cô ấy rất nhẹ, ôm trong lòng dường như chẳng có chút cảm giác nào, hiển nhiên bởi vì mấy ngày nay không thể ăn uống, cân nặng của Triệu Nhu đã giảm đi rất nhiều.

“Lâm Hàn, cậu đưa tôi đi đâu vậy?”, Triệu Nhu ngớ người chốc lát.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Đến bệnh viện”.

Lâm Hàn nhìn thẳng về phía trước, đi ra khỏi phòng, Tiểu Hàm lập tức nối gót theo sau.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Vô ích thôi, Lâm Hàn, bệnh của tôi là ung thư đấy, cho dù có tiền cũng không thể chữa được...trình độ y học bây giờ chưa thể đạt đến”, ánh mắt Triệu Nhu chứa đầy tuyệt vọng:

“Vì vậy, vẫn nên từ bỏ đi!”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


“Yên tâm, sẽ trị khỏi, tin tôi đi”, Lâm Hàn cúi đầu nhìn Triệu Nhu, không dễ dàng từ bỏ, nói:

Nhìn thấy ánh mắt kiên định của chàng trai trẻ trước mặt, trong phút chốc Triệu Nhu có cảm giác thật sự có thể chữa khỏi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


Sau đó cô ấy liền lắc đầu, cô ấy biết Lâm Hàn có tiền nhưng đây là ung thư, có tiền cũng không thể trị được!

 

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Bạn đang đọc truyện trên Truyện88

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”