Chàng Tô Đại Chiến Bạch Cốt Tinh

Chương 54




Đầu tiên tiếng chuông vang lên liên tục, Lục Tiểu Phong không bắt máy, sau khi tiếng chuông ngừng lại, chỉ trong chốc lát lại vang lên.

Lục Tiểu Phong lấy ra giọng nói bình thản nhất nói: “Alo.”

“Chào Lục tiểu thư.” Giọng nói mượt mà không ngán, là một điểm đặc biệt nhất của Kim Dục.

“Ai đó?” Lục Tiểu Phong làm bộ như không biết.

“Ha ha, Lục tiểu thư thật là, nhanh như vậy đã quên sao, tôi là Kim Dục.”

Lục Tiểu Phong tiếp tục giả vờ: “…Ah, là Kim tiểu thư, có chuyện gì sao? Tôi nhớ lần trước tôi đã nói rõ rồi mà.”

“Vì sao Lục tiểu thư phải nóng vội như vậy, lần trước tôi cũng nói, chuyện này cô có thể cân nhắc mấy ngày mà.”

“Tôi nghĩ không cần cân nhắc nữa, tôi không có hứng thú.”

“Như vậy a, vốn dĩ ông chủ của chúng tôi vẫn muốn sắp xếp thời gian để gặp cô một lần, đáng tiếc hai ngày hôm nay ông ấy vội vàng chuẩn bị tiệc sinh nhật, Lục tiểu thư chưa nghe nói sao, bạn tốt của cô cũng được mời đến.” Giọng của Kim Dục nói đến hai chữ “bạn tốt” càng nhấn mạnh thêm.

Tim Lục Tiểu Phong đột nhiên đập dồn dập, trong đầu hiện lên khuôn mặt của Kha Địch.

“…Tôi không hiểu cô nói cái gì, thôi nhé.”

Lục Tiểu Phong vội vàng cúp điện thoại, lấy tay lau trán, đều là mồ hôi.

Chờ sau khi tốc độ tim đập khôi phục lại bình thường, Lục Tiểu Phong vội cầm điện thoại lên, nhưng mà ngẩn ra không biết nên gọi cho ai. Chơi loại trò chơi “mày trốn tao tìm” là niềm vui của Tiêu Duy, có bao nhiêu người đã bị bức tử bởi thủ đoạn này của anh ta, không phải Lục Tiểu Phong không rõ. Cho nên, nàng biết, tiếp tục trốn tránh cũng chẳng ăn thua gì, anh ta đã đưa con mồi vào tầm ngắn, chắc chắn sẽ không cho phép chuồn mất dưới mi mắt của anh ta.

Huống chi, người đàn ông đê tiện này đã rõ ràng tìm tới Kha Địch.

Nếu như chỉ là chính nàng, mặc kệ Tiêu Duy dụ dỗ uy hiếp thế nào nàng đều có thể thờ ơ không để ý, nhưng vấn đề là, nàng không thể trơ mắt nhìn bạn mình mạo hiểm, nhất là người bạn đã từng cùng vào sinh ra tử.

Trái lại chiều nay Tô Trí Nhược lại tới, hình như là muốn bù lại hai ngày thiếu hụt hôm trước, hôm nay anh ta nấu một bàn lớn thức ăn ngon. Chỉ tiếc Lục Tiểu Phong thật sự không có khẩu vị, nhưng ở trước mặt anh ta lại không thể để lộ cảm xúc, đành phải miền cưỡng ăn, trong đầu toàn nghĩ đến chuyện khác.

“Vết sẹo trên cổ tay em tại sao lại có vậy?”

Lục Tiểu Phong cả kinh, ngẩng đầu nhìn thấy Tô Trí Nhược đang nhìn chằm chằm cổ tay phải của nàng, lúc này mới tỉnh ngộ hôm nay tắm rửa xong quên đeo đồng hồ lên, thật sự là bị chuyện của Tiêu Duy đảo lộn hết suy nghĩ.

Trên mặt Lục Tiểu Phong bình tĩnh nói: “Không có gì, khi còn bé nghịch ngợm để lại.”

Tô Trí Nhược lại nhìn chòng chọc, cảm thấy có chút kì quái: “Vết thương kia hình như rất sâu. Ah, khó trách em luôn đeo đồng hồ, mục đích để che dấu cái này.”

“Đừng nhìn, không đẹp.” Lục Tiểu Phong lập tức đeo đồng hồ lên.

Tô Trí Nhược híp mắt, còn đang suy nghĩ về vết sẹo này: “Cảm giác giống như bị bỏng. Thật ra em không cần để ý như vậy, chỉ là vết sẹo nhỏ, tôi sẽ không để ý.”

Nguyên là hắn vừa nói như vậy tự nghĩ rằng nhất định Lục Tiểu Phong sẽ cãi lại phản đối một câu, thế nhưng hôm nay cô ấy lại rất nghiêm túc nói: “Không phải là một kỉ niệm đẹp.”

Tô Trí Nhược ngẩn ra, mặc dù là còn rất để ý đến vị trí vết sẹo này của cô ấy, nhưng Lục Tiểu Phong nói như vậy, hắn cũng không tiện tiếp tục hỏi tới.

Bữa tối coi như êm dịu, vốn cho rằng Lục Tiểu Phong sẽ hỏi han hắn mấy ngày nay đi đâu, thế nhưng mà một câu cô ấy cũng chưa nói. Lúc rửa bát, Tô Trí Nhược tựa vào tủ lạnh ở bên cạnh nhìn Lục Tiểu Phong hết sức tập trung dọn dẹp bàn ăn, nửa ngày cũng không để ý đến hắn, nhịn không được hỏi: “Hai ngày nay em đã làm những gì?”

“Em?” Lục Tiểu Phong nghiêng mặt qua: “Không làm gì, ở nhà viết mấy chương truyện thôi.”

Tô Trí Nhược nhích tới gần một chút, cúi đầu nhìn cô ấy: ‘Em giống như một người không có sức sống vậy.”

“Em vốn đã không có sinh lực dồi dào như anh.” Lục Tiểu Phong lườm anh ta một cái.

Do dự cả buổi tối, cuối cùng Tô Trí Nhược cũng cố lấy can đảm mở miệng: “Hôm nay tôi muốn nói với em một chuyện.”

“Uhm, anh nói đi.”

“Nghe xong không được tức giận.”

Có chút hứng thú, Lục Tiểu Phong làm ra trạng thái chăm chú lắng nghe.

“Thứ bảy tuần này… Tôi không thể ở cùng em.”

“Thứ bảy?” Lục Tiểu Phong giật mình, sau đó trong lòng đột nhiên nổi lên chuông cảnh báo.

“Đúng, chính là lễ tình nhân… Đã nói không được tức giận.”

Tô Trí Nhược thấy sắc mặt Lục Tiểu Phong đột nhiên khó coi tinh thần hơi có chút hoảng hốt, chính hắn cũng biết, cái này có đến bao nhiêu tội a, để cho người bạn gái đầu tiên ở một mình vào lễ tình nhân, xử lý không tốt người ta sẽ nghĩ rằng mình không coi trọng cô ấy, có một tầng “dớp” từ nay về sau sẽ khó sửa chữa lại được.

Anh Thạch Đầu nói, bình thường cậu có thể vì công việc mà xem nhẹ vợ mình, nhưng tuyệt đối không thể quên mấy ngày lễ quan trọng nhất, sinh nhật vợ của mình, ngày kỷ niệm hai người kết hôn, còn nữa chính là lễ tình nhân!

Sinh nhật đã qua, ngày kỷ niệm kết hôn… chẹp, chắc hẳn tính là ngày kỷ niệm bọn họ yêu nhau đi, cũng là chuyện sang năm, nhưng lễ tình thân thì không ổn, làm sao bây giờ, sắc mặt Lục Tiểu Phong càng lúc càng xấu, giống như tận thế đến nơi.

Tô Trí Nhược không biết lúc này căn bản hai người bọn họ nghĩ đến vấn đề hoàn toàn không giống nhau.

Lục Tiểu Phong im lặng một lúc, hỏi: “Anh đi đâu?”

“Chính là mẹ của tôi nói ông bác của tôi ở nước Mỹ đã trở về, muốn mời khách đến dùng cơm gì gì đó.” Tô Trí Nhược hiếm khi có chút lo lắng thở gấp nói.

“Thật sao?”

Tô Trí Nhược đột nhiên cảm thấy ánh mắt của Lục Tiểu Phong thật sự sắc bén, tiếp tục giải thích: “Không có cách nào, ông ấy đi đã lâu, năm nay thật không dễ dàng trở về một chuyến, bà ngoại nói tôi không quay về chính là không thừa nhận tổ tiên…”

“Biết rồi. Anh đi đi.” Lục Tiểu Phong rất lạnh nhạt nói.

May mà có Tô Trí Nhược nhắc nhở, lúc này nàng mới nhớ ra sinh nhật của Tiêu Duy đúng vào lễ tình nhân.

Tô Trí Nhược há hốc mồm, cứ như vậy là xong? Lúc đến hắn còn liên tục rối rắm không biết như thế nào mới có thể tránh né được ba lần hội thẩm (ý nói hỏi nhiều), làm sao mới có thể xoa dịu cảm xúc, nhưng mà khả năng đón nhận của Lục Tiểu Phong so với hắn hiểu mạnh hơn nhiều lắm.

Một người phụ nữ không tranh cãi không ồn ào, thậm chí có chút không quá để ý đến bạn trai không ở cùng cô ấy vào lễ tình nhân, hắn chưa từng nói đến chuyện yêu đương, đây là mối tình đầu, tuy vậy nhưng hắn cũng cảm thấy không hợp lý lẽ. Tô Trí Nhược bắt đầu bị coi thường, hằn thầm suy đoán có phải Lục Tiểu Phong không quan tâm đến hắn hay không? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, khiến có toàn thân hắn từ đầu đến chân khó chịu như bị kiến cắn.

Tô đại gia chua xót nói: “Bạn trai đi vắng, hình như em không sao cả.”

Lời nói này, quả thật làm Lục Tiểu Phong muốn véo mũi. Nàng cởi tạp dề, rửa sạch tay, xoay người, nhắm ngay khuôn mặt Tô Trí Nhược véo mạnh một cái.

Tôi véo tôi véo tôi véo chết nè.

Khuôn mặt xinh đẹp anh tuấn của Tô đại gia bị véo cho không còn hình dạng gì, hắn túm lấy tay Lục Tiểu Phong, giận dữ: “Làm cái gì đấy!”

Lục Tiểu Phong dùng ánh mắt kinh bỉ nhìn anh ta: “Bớt ở đó vờ vĩnh đi, không nghĩa rằng ai bỏ rơi ai trước, tôi khoan hồng độ lượng thì anh nên thoải mái hưởng thụ đi, đừng ở đó suy nghĩ linh tinh.”

Tô Trí Nhược trừng mắt với nàng: “Ánh mắt của em là ý gì kia.”

Tuy nói như vậy, nhưng mà tâm lý Tô Trí Nhược quả thật thoải mái không ít. Không có cách nào, cuộc yêu đương này vốn đã không công bằng, từ lúc bắt đầu chính là hắn nỗ lực nhiều hơn, thường thì cứ nỗ lực nhiều thêm một ít lại cảm thấy thiếu an toàn thêm một ít.

“Chỉ cần anh không đi làm chuyện gì nguy hiểm, ngoài ra đều không sao cả.”

Lục Tiểu Phong đột nhiên cúi đầu nói một câu như vậy, trái tim Tô Trí Nhược giật lên một cái, trong lúc nhất thời lại có chút chột dạ, lại có chút cảm giác tê dại, như là có một dòng nước ấm chảy vào trái tim.

Tô đại gia cự nự hứa hẹn nói: “… Tôi sẽ đền, đến lúc đó em muốn muốn chơi đùa như thế nào sẽ chơi đùa như vậy, cho nên, lần này không cần nhớ ở trong lòng, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

Lục Tiểu Phong cười cười, nâng tay nhắm ngay gương mặt của anh ta, Tô Trí Nhược cả kinh nghĩ rằng lại sắp bị tập kích, thật không ngờ cô ấy lại xoa nhẹ chỗ vừa rồi mới véo xong, trong lúc nhất thời Tô đại gia như nai con ngơ ngác.

“Đã nói, em đợi anh.”

Buổi tối Tô Trí Nhược kéo đến tận khuya mới bằng lòng rời đi, Lục Tiểu Phong tiễn anh ta xuống dưới lầu, anh ta đứng bên cạnh xe chấn chừ nửa ngày cũng không có ý muốn rời đi.

Lục Tiểu Phong thở dài: “Nếu anh vẫn không trở về ngày mai sẽ đi làm muộn mất.”

“Em đuổi tôi đi làm gì?” Tô Trí Nhược cố tình bày ra bộ mặt đại ca không hài lòng.

Lục Tiểu Phong bất đắc dĩ quàng xong khăn quàng cổ cho anh ta, nói: “Không phải đuổi anh đi, vì muốn tốt cho anh thôi. Trời lạnh như thế, mau trở về đi thôi, tới nơi nhắn tin cho em.”

“Oh.”

Đã đồng ý, nhưng mà nửa ngày không thấy cử động.

Lục Tiểu Phong đang khó hiểu, đột nhiên trước mắt nhoáng lên một cái, cảm thấy trên môi bị cái gì đó chạm vào, tốc độ quá nhanh, nhanh đến mức nàng còn chưa kịp phản ứng đã xong.

“Tôi đi đây.”

“Đợi một chút.”

Lục Tiểu Phong giữ chặt Tô Trí Nhược, Tô đại gia sống chết cũng không quay đầu lại, Lục Tiểu Phong đưa tay kéo khuôn mặt thật sự nóng đỏ giống như tôm chao dầu quay lại đây.

Mắt hồ ly của Tô Trí Nhược lấp lánh không rõ: “Để làm chi, không phải hôn một cái sao, em kéo tôi lại làm gì?”

“Hôn, phải là như thế này.”

Không đợi Tô Trí Nhược kịp phản ứng, Lục Tiểu Phong kiễng chân, hôn lên môi của anh ta, nhẹ nhàng cọ sát, từ từ dán lại xoay chuyển, một nụ hôn dịu dàng nhưng lại mang đến cảm giác điện giật ngoài dự kiến.

Lục Tiểu Phong khẽ mở mắt ra, nhìn thấy Tô Trí Nhược vẫn còn ngơ ngác trợn trừng đôi mắt to, nhịn không được cười nói: “Đồ ngốc, nhắm mắt lại.” [=))]

Sau khi sửng sốt, anh ta bắt đầu đáp lại nàng, phản ứng cũng rất ngây ngô, làm cho nàng liên tưởng đến quả nho xanh còn chưa trưởng thành, lại mang đến cho nàng cảm giác ngây thơ cùng động tâm sớm mất đi, khuyến khích mạch đập nhiệt liệt.

Hơi khẽ mở miệng, đầu lưỡi đụng chạm càng thêm rung động.

Nàng có thể cảm nhận được hương vị bạc hà the mát trong cổ họng anh ta, hiện tại lại như là rượu vang hảo hạng, khiến cho nàng đột nhiên có chút mê muội lóa mắt.

Đèn đường vắng lặng, gió lạnh thổi qua, thân thể từ trong ra ngoài lại nóng lên một cách kì diệu.

Giống như bị bỏ bùa, rõ ràng đã tách ra, lại nhịn không được hôn tiếp, qua lại vài lần, đến nỗi không cảm giác thời gian trôi qua.

“Được rồi… anh phải về.”

Lại một thời gian dài im lặng.

“… Nếu không quay về cẩn thận Kha Địch sẽ làm ầm lên.”

Lục Tiểu Phong nhẹ nhàng đẩy Tô Trí Nhược ra, thở hổn hển.

Cái trán Tô Trí Nhược dựa vào trán Lục Tiểu Phong, mắt của anh ta đặc biệt sáng lên, nhưng ánh mắt lại đang say, lông mi thật dài thỉnh thoảng chớp động, như là cánh bướm rung động ở trong lòng Lục Tiểu Phong, mặt của anh ta vẫn hồng như vậy, xinh đẹp đến mức không thể tin nổi, khiến cho nàng nhìn ngẩn ngơ.

Bờ môi của anh ta lại chạm nhẹ vào nàng, có chút không đành lòng nói: “Tôi đi đây.”

“Uhm, đi đường cẩn thận.”

Tô Trí Nhược dùng lực ôm lấy Lục Tiểu Phong, lúc này mới rời đi.

Lục Tiểu Phong trong gió rét bình tĩnh lại, từ từ xoay người lên lầu.

Sau khi vào cửa, Lục Tiểu Phong lập tức cầm lấy di động tìm trong danh bạ số điện thoại của một người.

Điện thoại nhanh chóng được tiếp sóng, nàng đứng ở trước cửa sổ, nhìn cái bóng của mình, mặt không chút thay đổi nói: “Alo, Khả Nham, là em. Em suy nghĩ lại rồi, thứ bảy em sẽ đi cùng với anh.”