Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 398: Ba mẹ sở chiêu dương lại là người không nói lý lẽ như vậy




Cố Niệm gật đầu, mở cửa ra. Khi cô vừa cất tiếng gọi: “Bác trai, bác…” thì một tiếng “Chát” dữ dội vang lên.

Cố Niệm và Mục Lam Thục không thể ngờ được, Hướng Dư Lan vừa đến, không nói lời nào đã đánh người. Chuyện kiểu này, ai có thể nghĩ đến?

Mục Lam Thục vừa ngạc nhiên vừa tức giận, hai người này dựa vào cái gì chứ? Chưa bước chân vào cửa đã giơ tay đánh con gái bà. Dù không vừa ý Cố Niệm, cũng không thể làm chuyện như vậy.

Mục Lam Thục lập tức kéo Cố Niệm ra sau lưng mình bảo vệ, tức giận nói: “Hai vị làm thế này là ý gì?”

Sở Gia Hồng trực tiếp đưa Hướng Dư Lan vào cửa, không cần Mục Lam Thục mời vào. Mục Lam Thục là một người phụ nữ, khí thế sao có thể bì được với Sở Gia Hồng, nên không kìm được mà lùi ra sau. Bà vốn không muốn để hai người đó vào nhà, nhưng lại không cản được.

Sở Gia Hồng và Hướng Dư Lan đều không muốn để người ngoài biết chuyện nhà mình, vì thế vừa vào liền đóng cửa sau lưng lại.

Cố Niệm chau mày, bước lên trước một bước, bảo vệ Mục Lam Thục sau lưng.

Sau này kết hôn, hai người trước mặt sẽ là ba mẹ chồng, Cố Niệm không thể trực tiếp chống đối hai người đó, nói những lời tranh cãi.

“Các người sao có thể vừa đến đã đánh người khác hả?” Mục Lam Thục chất vấn trước, không muốn để Cố Niệm lên tiếng.

“Đánh là đánh các người, không chỉ đánh cô ta, mà còn muốn đánh bà, hai người là thứ không biết liêm sỉ!” Hướng Dư Lan mở miệng tức giận mắng.

Mục Lam Thục và Cố Niệm đều thay đổi sắc mặt. Bà Mục trầm mặt, chỉ ra cửa: “ Nhà tôi không hoan nghênh hai người, mời về!”

“Được, hôm nay chúng tôi đi khỏi, sau này, Cố Niệm đừng hòng qua lại với Chiêu Dương!” Hướng Dư Lan nói.

“Đây là đạo lý gì hả?” Mục Lam Thục tức giận.

Bà không hề biết, ba mẹ Sở Chiêu Dương lại là người không biết nói lý lẽ như vậy!

“Tôi còn muốn hỏi các người, hai mẹ con các người có mặt mũi gì đối diện với Chiêu Dương! Các người hưởng thụ mọi thứ Chiêu Dương mang đến. Nhưng chồng của bà, Cố Lập Thành, lại chính là hung thủ bắt cóc Chiêu Dương năm đó!” Hướng Dư Lan rít giọng.

Trong đầu Cố Niệm nổ “đùng” một tiếng, tai ù đi.

Cô không hiểu Hướng Dư Lan đang nói gì.

Ba của cô, và chuyện bắt cóc Sở Chiêu Dương, có quan hệ gì với nhau?

Ba cô là người bắt cóc Sở Chiêu Dương?

Sao có thể như thế?

Không thể nào. Những gì Hướng Dư Lan nói nhất định không phải là sự thật.

Cố Niệm bàng hoàng bất ngờ, sắc mặt trắng bệch. Cô vô thức, quay đầu lại nhìn mẹ mình phía sau. Cô muốn nghe lời phản bác từ Mục Lam Thục. Nhưng cô chỉ nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Mục Lam Thục, hai môi run rất dữ dội. Hai mắt bà đỏ hoe, trong mắt không còn chút hào quang, chỉ còn một màu u ám.

Tính cách của Mục Lam Thục, cô hiểu rất rõ. Nếu bà bị oan ức, Mục Lam Thục cơ bản sẽ không khách khí.

Bao nhiêu năm qua chỉ có hai mẹ con sống nương tựa lẫn nhau. Một mình Mục Lam Thục nuôi Cố Niệm từ nhỏ đến lớn, gặp phải rất nhiều khó khăn, chính vì vậy tính cách bà dần trở nên cứng rắn mạnh mẽ.

Nếu là chuyện vu khống, bà sẽ không để yên mà không phản bác, để mặc cho người chỉ vào mũi mình mắng mỏ.

Nhìn vào phản ứng hiện tại của Mục Lam Thục, trong lòng Cố Niệm từng chút từng chút chìm xuống. Trong lòng dâng trào một dự cảm không hay. Lời Hướng Dư Lan, nói… e rằng là thật.

Cố Niệm không chấp nhận được, mắt cô đỏ hoe, nắm lấy vai Mục Lam Thục giống như nắm được cọng cỏ cứu mạng:

“Mẹ, mẹ…” Cố Niệm khóc gọi, “mẹ nói đi! Mẹ nói con nghe, những gì bà ấy nói không phải là thật, đúng không? Điều này… điều này là vô căn cứ. Sao lại có chuyện như vậy chứ!”

Người gây ra tổn thương lớn cho Sở Chiêu Dương năm đó, thậm chí trở thành ác mộng suốt hơn hai năm của anh, lại là ba cô.

Không thể nào! Thật sự không thể nào!

“Mẹ, con xin mẹ, mẹ nói gì đi! Nói với con, đó không phải là sự thật.” Cố Niệm khóc lóc cầu cứu.

Lúc này, chỉ cần Mục Lam Thục nói một tiếng, những lời Hướng Dư Lan không phải là sự thật, cô sẽ tin ngay.

Không, bất luận là ai nói với cô điều đó ngay lúc này, cô cũng sẽ tin.

Nếu đó là sự thật, cô chết vạn lần cũng không đền hết tội!

Sao có mặt mũi làm bạn gái của Sở Chiêu Dương, lại còn kết hôn, gả vào Sở gia? Cô có mặt mũi nào đi gặp ông bà Sở gia?

“Sao không thể là thật!” Hướng Dư Lan nhìn vào nước mắt của hai mẹ con họ.

Đều là nước mắt cá sấu!

Hướng Dư Lan tức đến run tay, run cầm cập lấy tập tài liệu trong túi ra, dùng sức đánh vào mặt Cố Niệm: “Cô tự xem đi!”