Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 628: Có căn phòng nào mà em không biết chứ?




Sở Chiêu Dương quỳ xuống cũng xoa xoa đầu Cà Ri.

“Cà Ri ngoan, sau này mày phải chơi cùng thằng bé. Hai đứa làm bạn, mày ở bên thằng bé đến khi trưởng thành nhé.” Sở Chiêu Dương dịu dàng nói, “Còn có con của mày, cũng sẽ cùng thằng bé lớn lên.”

Cà Ri chớp mắt, con ngươi đen lay láy chăm chú nhìn gương mặt Sở Chiêu Dương.

Cà Ri “ăng ẳng” hai tiếng, tỏ ý nghe hiểu lời Sở Chiêu Dương nói. Nó nhìn về phía Bánh Gạo Nhỏ.

Ở khu mà Bánh Gạo Nhỏ sống ở nước M, rất nhiều hàng xóm đều nuôi loại chó lớn như Cà Ri. Từ giống chó Husky, chó Alaska, chó chăn cừu đến giống chó Labrador như Cà Ri, giống chó nào cũng có. Có lẽ do từ khi ngồi trong xe đẩy trẻ con, Bánh Gạo Nhỏ đã nhìn quen rồi, cho nên cậu bé không hề sợ chó to. Bánh Gạo Nhỏ cực kỳ yêu thích động vật, từ động vật nhỏ cho đến động vật lớn, cậu bé đều thích. Cậu bé cảm thấy động vật nhỏ rất đáng yêu, còn động vật lớn lại rất ngầu.

Cậu bé đứng bên cạnh Cố Niệm, vừa tò mò vừa mong đợi nhìn Cà Ri. Đôi mắt to tròn đen láy của Cà Ri nhìn chằm chằm vào Bánh Gạo Nhỏ, giống như sợ Bánh Gạo Nhỏ sẽ sợ nó. Đồng thời cũng cảm thấy xa lạ với Bánh Gạo Nhỏ, không dám quá tùy tiện lại gần cậu bé. Vì thế nó chậm rãi đi đến thăm dò. Thấy cậu bé không tránh, thậm chí còn nhếch miệng nở nụ cười, Cà Ri vẫy vẫy tai, cái đuôi cũng từ từ vẫy lên.

Bánh Gạo Nhỏ có chút xấu hổ, nhoẻn miệng cười với Cà Ri. Cậu bé giơ bàn tay mũm mĩm về phía nó.

Cà Ri cúi đầu, chóp mũi chầm chậm tiến đến đầu ngón tay của cậu bé, cái mũi ướt nhẹp của nó thử thăm dò. Khi mũi nó chạm vào đầu ngón tay trắng trẻo mềm mại của Bánh Gạo Nhỏ, cảm giác ướt nhẹp khiến cậu bé theo bản năng rụt tay lại. Động tác không mạnh nhưng Cà Ri vẫn cảm nhận được, nó liền dừng lại.

Bánh Gạo Nhỏ lại giơ tay đến gần chóp mũi Cà Ri, giữ nguyên tư thế nói: “Mày ngửi đi, tao không sợ mày.”

Cà Ri giống vẫy vẫy tai, cái mũi ướt nhẹp lại chạm vào đầu ngón tay cậu bé. Lần này Bánh Gạo Nhỏ không tránh né nữa. Bị chóp mũi của Cà Ri cọ vào hơi buồn buồn, Bánh Gạo Nhỏ cười khách khách.

Cà Ri ngửi từ đầu ngón tay đến lòng bàn tay cậu bé, sau đó tiến lên trước một bước, ngẩng đầu ngửi gương mặt trắng trẻo non nớt của cậu bé.

Bánh Gạo Nhỏ cũng rất bạo dạn, đưa tay xoa cái đầu lông xù của Cà Ri.

Cà Ri như vừa gặp đã thân, nhận được cổ vũ, lập tức “gừ” lên một tiếng, reo hò nhào tới Bánh Gạo Nhỏ.

Kết quả, cứ thế một người một chó lăn thành một đống trên mặt đất, vui chơi đùa nghịch.

“Giao Bánh Gạo Nhỏ cho Cà Ri là được rồi.” Sở Chiêu Dương kéo tay Cố Niệm, “Anh thấy chúng chơi với nhau rất vui.”

Cố Niệm tươi cười nhìn Cà Ri và Bánh Gạo Nhỏ vẫn đang ôm nhau lăn lộn trên mặt đất.

Cà Ri dùng mồm cọ cọ trên người Bánh Gạo Nhỏ, Bánh Gạo Nhỏ cười chảy nước mắt, liên tục rụt người lại, còn mưu tính gãi chọc Cà Ri.

Cà Ri đã rất lâu chưa được chơi đùa vui vẻ như vậy, đột nhiên cảm thấy thêm một người bạn thật là tuyệt.

Nhìn Bánh Gạo Nhỏ và Cà Ri ở chung với nhau, Cố Niệm cũng yên tâm.

Sở Chiêu Dương vốn dĩ muốn dẫn Cố Niệm đi thăm từng căn phòng một, ai ngờ lại nhận được điện thoại của Hà Hạo Nhiên, anh phải đến phòng làm việc xử lý chút giấy tờ.

“Cũng không phải lần đầu em đến đây, có căn phòng nào mà em không biết chứ?” Cố Niệm cười nói, “Anh đi làm việc đi, tự em đi xem là được.”

Sở Chiêu Dương nghĩ thấy cũng đúng. Hơn nữa sau khi Cố Niệm rời đi, trang trí trong tất cả các phòng ở đây đều không thay đổi.

“Được.” Sở Chiêu Dương gật đầu, “Anh làm một lát là xong thôi.”

Sở Chiêu Dương đi đến phòng làm việc, Cố Niệm ở trong phòng khách lại liếc nhìn Bánh Gạo Nhỏ và Cà Ri vẫn đang cùng nhau chơi đùa. Lúc này, cô mới cất bước rời khỏi phòng khách.

Nhưng cô không biết nên đi đến phòng nào trước. Nghĩ một lát, cô quyết định đến phòng ngủ trước. Cho dù ba năm không sống ở đây, nhưng Cố Niệm vẫn quen thuộc từng ngóc ngách trong căn nhà này.

Phòng ngủ đóng cửa, Cố Niệm đứng trước cửa, đột nhiên không muốn đi vào vội. Trước kia, đây là phòng ngủ của hai người họ. Nhưng bây giờ chỉ là phòng ngủ của một mình Sở Chiêu Dương. Cô nghĩ đến lần đầu tiên đến Lan Viên, cả nhà đều giống như một căn phòng trưng bày, không có hơi người. Ngoài một số đồ sinh hoạt cần thiết, không có bất kì đồ trang trí nào khác. Phòng ngủ của Sở Chiêu Dương thì lại càng quá đáng, không phải màu đen thì chính là màu xám, ở lâu bên trong chắc chắn sẽ cảm thấy ngột ngạt. Sau khi cô chuyển đến, ở đây mới có chút thay đổi.

Không biết bây giờ phòng của Sở Chiêu Dương có thay đổi gì không?

Dấu vết cô đã từng sống ở đây trước kia trong ba năm qua phải chăng đã biến mất từng chút một?

Cố Niệm hít thở một hơi thật sâu, xoay nắm cửa.