Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 955: Anh sẽ sửa đến khi em có thể chấp nhận sự xuất hiện của anh




Tiểu Cảnh Thời đảo đảo mắt, đột nhiên bò xuống giường, mang giày vào, vội vàng nói: “Con muốn đi tè.”

Nói xong liền chạy ra ngoài, còn không quên kéo theo thím Lưu cùng rời đi.

Phó Dẫn Tu dè dặt nhìn Minh Ngữ Đồng, khẩn cầu: “Em có thể nào… đừng thích anh ta không? Em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa? Anh sẽ không khiến em thất vọng nữa, mãi mãi cũng không để em chịu tổn thương nữa.”

“Anh không có tư cách nói những lời này với tôi.” Minh Ngữ Đồng giơ tay chỉ về phía cửa, “Bây giờ anh bày dáng vẻ đáng thương này ra, giả vờ cho ai xem chứ? Ra ngoài!”

“Đồng Đồng, là anh khốn kiếp, trước đây anh đã làm nhiều chuyện tổn thương em như vậy, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng anh yêu em. Xin lỗi, xin lỗi, em cho anh thêm một cơ hội nữa, có được không? Một cơ hội cuối cùng! Nếu anh còn làm em tổn thương, anh sẽ chính là thằng khốn nạn, không cần em đuổi anh đi, bản thân anh cũng không còn mặt mũi xuất hiện trước mặt em nữa.”

“Không cần! Tình yêu của anh tôi không gánh nổi cũng không luyến tiếc, từ bây giờ anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, càng không cần lợi dụng Cảnh Thời để tiếp cận tôi.” Minh Ngữ Đồng oán hận nói, “Phó Dẫn Tu, anh như vậy quả là hèn hạ làm tôi buồn nôn!”

“Phải, anh hèn hạ, anh đáng buồn nôn. Em còn ghét anh điểm nào, anh sẽ sửa.” Phó Dẫn Tu vội vã nói, nếu không phải do nét mặt cẩn thận và nghiêm túc của anh, câu nói này nghe ra lại có ý như muốn chơi xấu.

“Tôi chán ghét con người này của anh, chỉ cần anh không xuất hiện, tôi sẽ rất vui, anh sẽ sửa sao?” Minh Ngữ Đồng lạnh giọng nói.

Phó Dẫn Tu mím môi, nói: “Anh sẽ sửa đến khi em có thể chấp nhận sự xuất hiện của anh.”

Minh Ngữ Đồng lẳng lặng nhìn anh, khiến Phó Dẫn Tu đang thấp thỏm cũng chợt lóe lên tia hi vọng.

Minh Ngữ Đồng đang nghiêm túc suy xét câu nói của anh sao?

“Phó Dẫn Tu…” Minh Ngữ Đồng bình tĩnh hỏi, “Rốt cuộc phải làm sao anh mới chịu buông tha tôi? Chúng ta sống cuộc sống của riêng mình. Tôi chỉ muốn được gặp Cảnh Thời tôi, vốn không muốn gặp anh. Anh thay đổi thái độ như vậy là vì tôi đã cứu anh sao?”

“Không…”

“Thật ra anh không cần phải để trong lòng như vậy. Tôi cứu anh chỉ vì mong anh có thể buông tha cho tôi mà thôi. Trước đây bất luận tôi nói thế nào, anh đều không chịu buông tha tôi, vậy tôi đền anh một mạng, chắc cũng được rồi chứ, tôi chính là nghĩ vậy.”

Phó Dẫn Tu hung hăng cắn chặt răng, bất luận Minh Ngữ Đồng có thật sự nghĩ như vậy hay không, nhưng cô nói ra như vậy vẫn rất làm tổn thương người khác.

“Tôi không cần anh vì muốn đền bù mới đến đối xử tốt với tôi, ăn nói khép nép như vậy cầu xin tôi, thật sự không cần thiết. Chỉ cần buông tha cho nhau, nhẹ nhàng sống cuộc sống của mình, không được sao?”

Minh Ngữ Đồng hít sâu một hơi, “Nếu anh nhất định muốn bù đắp cho tôi, vậy đừng đến tìm tôi nữa chính là bù đắp tốt nhất rồi.”

Phó Dẫn Tu cố gắng chịu đựng bước lên trước một bước, Minh Ngữ Đồng lập tức khẩn trương nói: “Đừng qua đây!”

Phó Dẫn Tu cứng đờ dừng lại, phản ứng của cô như vậy, rốt cuộc sợ anh đến mức nào chứ?

“Anh không qua đó, em đừng kích động, làm bị thương chính mình.” Phó Dẫn Tu đành nói, “Đồng Đồng, em có thể cho anh một cơ hội, nghe anh giải thích rõ ràng không? Anh muốn bù đắp, nhưng cái này khác với đền bù. Đúng, có một phần vì em bị thương, còn một phần là vì anh biết…”

“Chị, em đến rồi!” Phó Dẫn Tu vừa nói được một nửa, bên ngoài đột nhiên truyền đến giọng của Minh Ngữ Tiền.

Giọng của anh vừa dứt, lại đồng thời vang lên cùng với giọng của Tiểu Cảnh Thời: “Chú là ai?”

Minh Ngữ Đồng rất muốn ra ngoài, nhưng không thể nào cử động được. Sau đó, liền nghe thấy thím Lưu giải thích với Minh Ngữ Tiền. Tiếp đó, Tiểu Cảnh Thời liền chạy vào trong, “Đồng Đồng, chú ấy là cậu của con sao?”

Minh Ngữ Tiền cũng đi theo sau lưng Tiểu Cảnh Thời, “Chị, nó là cháu trai của em à?”

Câu nói của Phó Dẫn Tu trực tiếp bị cắt ngang, rất sầu não nhìn Tiểu Cảnh Thời một cái.

Tiểu Cảnh Thời bị anh nhìn chằm chằm một cách kỳ lạ, vừa nhìn liền biết vẫn chưa dỗ được Đồng Đồng.

Bản thân không có bản lĩnh, trừng cậu làm gì chứ?

Minh Ngữ Đồng nhìn Minh Ngữ Tiền và Tiểu Cảnh Thời một lớn một nhỏ, đột nhiên cảm thấy hai người này cũng giống nhau quá rồi, đều có cùng một tính cách. Cho dù tuổi tác cách nhau nhiều như vậy, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy hai người dường như sẽ rất dễ nói chuyện với nhau.

“Chị, chị cười gì vậy?”

Tiểu Cảnh Thời cũng mắc cỡ gọi, “Đồng Đồng.”

Bấy giờ Minh Ngữ Tiền mới chú ý thấy Phó Dẫn Tu cũng đang ở đây, liền lạnh lùng liếc anh một cái.

Nhưng ở trước mặt Tiểu Cảnh Thời, cũng không nói gì nặng lời.

Minh Ngữ Đồng vẫy tay với Tiểu Cảnh Thời, Tiểu Cảnh Thời lập tức chạy đến, hai tay bám vào mép giường.

Minh Ngữ Đồng liền giới thiệu cho hai người họ, “Ngữ Tiền, đây là cháu trai của em.”

Sau đó, lại nắm lấy tay Tiểu Cảnh Thời, “Cảnh Thời, đây là cậu của con.”

Tiểu Cảnh Thời vô cùng lễ phép gọi: “Cháu chào cậu.”

“Ây da, hôm nay cũng đột ngột quá rồi, sao chị không nói trước với em một tiếng chứ? Dù sao em cũng phải chuẩn bị quà gặp mặt cho cháu trai.”

Lần đầu tiên gặp cháu trai, sao có thể không chuẩn bị gì hết chứ?

“Cháu đợi một chút nhé.” Minh Ngữ Tiền vội vã xông ra ngoài.

Mãi một lúc lâu sau mới quay lại, nói với Tiểu Cảnh Thời: “Haiz, trước đây cậu thường nghe mẹ cháu nhắc đến cháu, lúc đó hai người vẫn chưa nhận nhau. Lúc đó mỗi khi mẹ cháu nhắc đến cháu, hốc mắt đều đỏ bừng.”

Tiểu Cảnh Thời nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng, “Đồng Đồng sau này sẽ không khóc nữa, con sẽ mãi ở bên mẹ.”

“Ừm.” Minh Ngữ Đồng cảm động gật đầu.

“Hôm nay là lần đầu gặp mặt, cũng không biết cháu thích gì...” Minh Ngữ Tiền rút từ túi áo ra một hồng bao, “Đây là quà gặp mặt.”

“Cảm ơn cậu.” Tiểu Cảnh Thời vui mừng đón lấy, không ngờ vừa rồi cậu ra ngoài là để chuẩn bị hồng bao.

“Còn có cái này…” tay trái Minh Ngữ Tiền còn xách theo một túi giấy to, logo bên trên chính là cửa hàng quà tặng ở lầu dưới của bệnh viện.