Chào Em, Bảo Bối!

Chương 7: Mở cửa sổ




Editor: Boomtini

Giang Niên thực sự không nghĩ đến chính mình nhìn lén Lục Trạch thế nhưng lại lần nữa bị bắt gặp.

Phản ứng đầu tiên của cô là nhanh chóng thoát khỏi ánh mắt của Lục Trạch, nhưng đã quá muộn cho sự trốn tránh.

Không biết nghĩ đến cái gì, Giang Niên cắn cắn môi dưới, lại ngước mắt lên nhìn Lục Trạch.

—— nam sinh đẹp trai vẫn bộ dáng thản nhiên lười nhác như cũ, nhìn chằm chằm về hướng Giang Niên.

Tựa hồ như đang chờ đợi Giang Niên nhìn lại.

Giang Niên không kịp phòng bị liền nghe thấy tim mình đột nhiên đập nhanh hơn.

Lục Trạch có đôi mắt thật sự rất đẹp, rất sâu, tựa hồ không thấy đáy, nhưng lại vô cùng sạch sẽ, còn mang theo ánh sao nhàn nhạt thuộc về thiếu niên.

Cứ như vậy lúc hắn nhìn thẳng vào người khác, ai cũng có chút chống đỡ không được.

Huống chi, Giang Niên lại là một cẩu nhan khống.

Cô cảm thấy tim mình đập như sấm, thậm chí còn bất giác đưa tay ôm lấy tim mình.

…… Liệu nhịp tim có lớn đến mức mọi người xung quanh đều phát hiện cô là một kẻ hoa si hay không?

Giang Niên mím môi, khi cô chuẩn bị quay lại không nhìn vào Lục Trạch nữa, liền phát hiện nam sinh vẫn luôn không có biểu tình, thậm chí giữa mày còn hiện vẻ lãnh đạm khóe môi đột nhiên cong lên, hướng đến Giang Niên cười cười.

—— Vẫn là nụ cười thản nhiên, ngay cả khóe môi cũng không đủ lớn, nhưng khi nụ cười nhẹ như vậy đột nhiên xuất hiện trên mặt Lục Trạch ...

Giang Niên nhanh chóng quay đầu lại, vùi mặt vào trong bàn tay của mình, cô ấy sẽ không thừa nhận!

Cô thế mà lại vì một nụ cười của nam sinh mà đỏ mặt!

Động tác của Giang Niên thực sự quá rõ ràng, Triệu Tâm Di vốn dĩ đang nghiêm túc nhìn Thôi Hướng Vân trên bục giảng đã chú ý đến cô.

Triệu Tâm Di có chút bối rối, nghĩ nghĩ liền cúi đầu thấp giọng hỏi: " Cậu không thoải mái à?"

Giang Niên ngẩng đầu nhìn Triệu Tâm Di với vẻ mặt sững sờ.

Triệu tâm Di kinh ngạc: “Sao mặt lại đỏ như vậy chứ? Có phải cậu phát sốt không?”

... Giang Niên có chút tỉnh táo liền phản ứng lại, cúi đầu xấu hổ.

—— Đương nhiên, vẻ mặt này rơi vào trong mắt Triệu Tâm Di chính là Giang Niên thực sự bị bệnh nhưng mà ngại nói.

Triệu Tâm Di vẫn là rất mờ mịt, không phải lúc mới đến Giang Niên vẫn còn rất ổn sao?

Tuy nhiên, sự tình quan trọng, cô tiếp tục thủ thỉ: "Nếu thật sự khó chịu thì không cần gắng gượng đâu, tiết đầu tiên cũng không có gì, cậu xin nghỉ về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."

... Sự hiểu lầm dường như ngày càng sâu sắc hơn.

Giang Niên vội lắc đầu: “Mình thật sự không sao mà, chỉ là hơi… hơi nóng!”

Đúng vậy, ai nhìn Lục Trạch mà đỏ mặt chứ, cô đây chính là bị nóng!

Triệu Tâm Di trông vẫn có chút lo lắng, khi cô ấy đang định nói gì đó liền nghe thấy Thôi Hướng Vân đột nhiên nói: “Bạn học Lục Trạch, em đứng lên làm cái gì?”

Giang Niên ngẩng đầu kinh ngạc ---

Đương nhiên, nguyên nhân ngạc nhiên không phải bởi vì tại sao Thôi Hướng Vân lại biết tên Lục Trạch.

Là một trong những học sinh nổi tiếng nhất của Minh Lễ, Lục Trạch luôn ổn định đứng nhất hằng năm, còn giành không ít giải thường trong các cuộc thi, các thầy cô biết đến hắn cũng không quá ngạc nhiên.

Ngạc nhiên chính là, tại sao đột nhiên Lục trạch lại đứng lên ...?

Nhanh chóng nhìn lại, phát hiện Lục Trạch thật sự đang đứng ở chỗ của mình, dường như hắn đang đi tới cửa sổ.

Đột nhiên bị giáo viên ngữ văn gọi tên, cả lớp đều nhìn về phía Lục Trạch, hắn cũng chẳng có chút nào gọi là hoang mang, vô cùng bình tĩnh, dung thái độ lễ phép trả lời giáo viên ngữ văn: "Em mở cửa sổ, phòng học có hơi ngột ngạt".

Thôi Hướng Vân tựa hồ không nghĩ đến lí do này, nhất thời có chút bối rối: “Phải không?”

Lục Trạch lười biếng gật đầu, mặt không biểu tình trả lời: “Đúng vậy, em nhìn thấy một vài bạn học mặt hơi đỏ, chắc là do oi bức, ngột ngạt khó thở.”

Bạn học ngồi cạnh điều hòa ở hàng đầu tiên vẻ mặt khiếp sợ.

Gì? Có lộn không vậy anh hai???

Điều hòa 26 độ mà còn ngột ngạt? Thật sự có chút ngột ngạt sao???

... Không biết tại sao, Giang Niên cảm thấy càng nghe càng không thích hợp.

Mấu chốt chính là, cô thật sự không biết không thích hợp chỗ nào.

"Một vài bạn học mặt hơi đỏ" ... thật sự là không nói về cô đấy chứ?

Thôi Hướng vật rõ ràng cũng có chút bối tối: " Vậy em mở cửa sổ cho thoáng một chút, điều hòa đối với cơ thể của mọi người cũng không quá tốt, đôi khi cũng cần mở cửa sổ để thông khí”

Sau đó Thôi Hướng Vân dừng lại một chút, cười khen: "Mọi người vẫn là nên học hỏi từ bạn học Lục Trạch, yêu thương bạn học, biết quan tâm đến người khác. Thành viên lớp chúng ta rất ít, lớp bình thường đều nhiều gấp đôi, cho nên các bạn học hẳn là quan hệ tốt một chút, các em sẽ học cùng nhau hai năm đấy. "

...

Vì vậy mọi người liên như vậy trơ mắt nhìn nam sinh đẹp trai từng bước đi đến cửa sổ, sau đó, ở trong phòng học 26 độ, mở cửa sổ.

Thoáng khí.

...

Ngồi ở bàn cuối cùng bên dãy cửa sổ, Tạ Minh, bạn cùng bàn của Lục Trạch liền cảm thấy một đợt nóng từ bên ngoài tràn vào khi cửa sổ được mở ra.

Mẹ nó!

Thông khí cái quỷ gì.

So với gϊếŧ người cũng không kém bao nhiêu.

Hắn bị sốc rồi, Viễn Thành tháng 9 cùng mở cửa sổ cho thông gió có liên quan gì sao?

Nhưng nhìn vẻ mặt của Lục Trạch đương nhiên nhìn không có vấn đề gì,

Tạ Minh một bụng dấu hỏi chỉ có thể đặt ở trong bụng.

Không phải, thực sự, hắn đột nhiên cảm thấy ...

Lục Trạch mẹ nó có chuyện gì sao ?

Hắn dùng vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi mà nhìn chằm chằm Lục Trạch

Lục Trạch, cậu hay lắm, cũng không thèm nhìn tôi một cái!

Sau khi Thôi Hướng Vân giới thiệu bản thân, nói chuyện cùng lớp, sau đó liền bắt đầu sắp xếp công việc cho tiết đọc bài ngày hôm nay.

Tạ Minh vội vàng lợi dụng cơ hội này, thấp giọng hỏi Lục Trạch: “Đại ca, cậu nghĩ cái gì vậy? Sao tự dung đang đang lành lại đi mở cửa sổ?”

Sáng nay hắn cũng không có chọc gì đến Lục Trạch đi?

… Thực sự không trách Tạ Minh nghĩ nhiều, đừng nhìn Lục Trạch luôn biếng nhác giống như cái gì cũng không quan tâm đến bất cứ việc kì, kỳ thật hắn chính là người có lòng dạ hẹp hòi nhất đấy nhé!

Hơn nữa nếu có ai trêu chọc đến hắn, hắn sẽ không lập tức có phản ứng với người đó, đương nhiên, Tạ Minh cảm thấy khả năng chính là do Lục đại thiếu gia lười nói chuyện nên cũng lười động thủ.

Nhưng là, sau này không biết lúc nào sẽ bị trả thù đâu…

Vẫn là cái kiểu dù bị hắn đánh răng rơi đầy đất cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, không nói nên lời.

Lục Trạch có chút không thể hiểu được: “Tôi không phải đã nói là thông khí sao?”

Tạ Minh: “???”

Ca, nếu cậu làm như vậy, tôi liền hoài nghi cậu đang có việc tính sổ với tôi đấy

... Nhưng mà nghĩ đi nghĩ lại, ngay cả khi Lục Trạch đang thực sự muốn tính sổ với hắn, hắn có thể làm gì?

Hắn còn không phải là đến chịu trận sao?

“Ca, Trạch ca, tôi thật sự không thể đóng cửa sổ sao?” Tạ Minh cố gắng đấu tranh lần cuối cùng.

Lục Trạch hơi không kiên nhẫn quay đầu, nhìn thoáng qua Tạ Minh.

Tạ Minh im lặng một lúc.

Thở dài một hơi, Tạ Minh không tiếp tục nghĩ đến vấn đề này, chỉ có thể âm thầm thổi làn gió mát từ điều hòa thổi vào một bên người, cùng bên kia cảm nhận tình yêu nóng bỏng từ Viễn Thành tháng chín .

Hắn mệt quá.

Hắn muốn về nhà tìm mẹ.

...

Rõ ràng, Tạ Minh không phải là người duy nhất cảm nhận được tình yêu của Viễn Thành tháng 9.

Bởi vì cửa sổ mở, nhiệt độ trong phòng học ban đầu chỉ là 26 độ C, dường như tăng lên từng chút một.

—— Đương nhiên, tâm tình của người khác không giống như Tạ Minh đang ngồi bên cửa sổ.

Theo sự phân công của Thôi Hướng Vân, nhiệm vụ trong tiết học đầu tiên là đọc bài 《 Quả nhân chi ư quốc dã》 (*), Giang Niên lấy khăn giấy trong cặp đi học của mình lau những giọt mồ hôi nhỏ trên trán.

(*) Thiên Lương Huệ Vương thượng trong Sách Mạnh Tử

“Quả nhân chi ư quốc dã, tận  tâm yên nhĩ … Tâm Di.” Giang Niên đột ngột quay đầu lại.

Triệu Tâm Di: "..."

Cô thực sự bị hoảng sợ.

“Làm sao vậy?” Triệu Tâm Di do dự.

"Cậu có nóng không?”

Triệu Tâm Di suy nghĩ một chút: “Chắc cũng khá là ổn đi?”

Giang Niên gật đầu, tiếp tục đọc: “Quả nhân chi ư quốc dã, tận  tâm yên … Cậu thật sự không nóng sao?”

Triệu Tâm Di: "... ..."

Lắc đầu: "Không nóng, mình cũng không sợ nóng".

Giang Niên lại gật đầu, đọc: " Quả nhân chi ư quốc dã, tận tâm yên nhĩ ... Cậu thực sự nghĩ rằng mình không cần đóng cửa sổ sao?”

Triệu Tâm Di: “……”

Kỳ thật hiện tại cô chính là muốn biết sau câu “tận tâm yên nhĩ” rốt cuộc là cái gì.

“Hà Nội hung (**).” Giang Niên đợi Triệu Tâm Di trả lời, “ Cậu nghĩ không cần đóng cửa sổ sao?” Đột nhiên thốt ra một câu.

(**) Phía bắc sông Hoàng Hà gọi là Hà Nội, phía nam gọi là Hà Ngoại.

Triệu Tâm Di sửng sốt: “Làm sao cậu biết mình ...?”

Giang Niên xua tay.

Cô chính là tâm tư quá nhạy cảm, có lẽ là từ nhỏ cô ấy đã rất quan tâm đến suy nghĩ của người khác, cho nên khó tránh khỏi hình thành khả năng xem mặt đoán ý.

Triệu Tâm Di hoài nghi, cô rõ ràng rất tự nhiên mà.

Mặc dù Giang Niên không cho rằng đây là một thói quen tốt, cũng như chưa bao giờ cảm thấy rằng mình có thói quen quan tâm đến suy nghĩ của người khác về bản thân mình, thậm chí còn phát triển một tính cách “ngụy lấy lòng” (giả tạo), cũng là một thói quen tốt.

Nhưng chính là không có biện pháp, cô thậm chí không biết phải thay đổi như thế nào. Đại khái chính là nhận được phản hồi tốt được nhiên sẽ muốn tiếp tục.

Giang Niên cắn môi, thu lại suy nghĩ trong lòng, tiếp tục nhìn Triệu Tâm Di

Triệu Tâm Di chịu thua Giang Niên.

“Mình nghĩ trời hơi nóng, nên mình muốn đóng cửa sổ lại”.

Thi Vũ dường như cũng nghe thấy hai người nói chuyện, cũng phụ họa theo: “Ừ, có một chút. Buổi sáng ở Viễn Thành bây giờ thực sự không mát chút nào. Không phải đã vào thu rồi sao? ".

...

Vì vậy, sau tiết đọc sách buổi sáng họ sẽ đi đóng cửa sổ.

“Lục Trạch vừa mở cửa sổ, chúng ta lại đóng lại, cái này có phải không hay lắm không?” Triệu Tâm Di có chút chần chừ.

Giang Niên và Thi Vũ nhìn nhau, và cả hai đều do dự.

Nếu là người khác thì sẽ không sao, nhưng đây là Lục Trạch.

Thi Vũ gợi ý: "Bằng không chơi kéo búa bao đi? Người thua qua chỗ Lục Trạch thương lượng về việc đóng cửa sổ? ".

... Giang Niên vừa đi đến cửa sổ, vừa không ngừng suy nghĩ, đến tột cùng vì cái gì ban nãy lại ra bao, ra búa không được sao ?!

Trong lòng thấp thỏm bất an, Giang Niên vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh bước đến bên cạnh Lục Trạch.

Lục Trạch đang cúi đầu chơi Switch, Giang Niên do dự một lúc, vẫn là kêu lên: "Lu, Lục Trạch?"

Tạ Minh nhanh chóng nháy mắt ra hiệu với Giang Niên, sau đó giả bộ nghiêm nghị: “ A Trạch đang chơi game! ”

Thật là, trước kia đã có nữ sinh đến tìm Lục Trạch, đụng phải lúc Lục Trạch đang chơi game, hắn liền có thái độ rất kém.

Dũng khí mà Giang Niên vừa triệu hồi đã bay sạch trong một giây.

Rồi sau đó, nam sinh vốn dĩ cúi đầu nghiêm túc chơi game, không ngờ lại ngẩng đầu lên.

Thậm chí trong mắt có một chút mờ nhạt, cười cười ý vị không rõ, giọng điệu chậm rãi vang lên

"Huh? Có chuyện gì sao?"

------

chương này edit ta cười chết =)) vừa mắc cười Tạ Minh vừa mắc cười Giang Niên, u là trời chị bé ngơ ngơ dễ thương xỉu