Chào Em, Cô Giáo Của Tôi

Chương 50: Số phận đã định




Ninh Thư mở hạc giấy ra, trong lòng tự hỏi không biết anh sẽ tặng món quà gì cho mình, trang sức, quần áo, giày dép, áo ngực, socola, hoa tươi đều có cả, thậm chí đến cả cái không nên xuất hiện là bao cao su cũng đã có mặt. Cô hoàn toàn không đoán được anh còn có thể tặng gì cho cô, hơn nữa còn thần thần bí bí, làm món quà cuối cùng. Ninh Thư cẩn thận mở ra, chỉ thấy trên giấy ghi tám chữ: Người đàn ông đang ở trước mặt em.

Món quà cuối cùng, chính là bản thân anh.

Ninh Thư nhất thời chưa phản ứng kịp, vận may của cô tốt vậy sao, một phần chín mươi chín cũng có thể gắp trúng.

Người đàn ông tiến lên phía trước nửa bước, giọng nói trầm thấp quyến rũ: "Em hai mươi ba tuổi, anh tặng bản thân mình cho em."

"Từ nay về sau, anh là của em, nhà anh cũng là nhà em, tiền của anh cũng là tiền của em, cơ thể anh tùy em hưởng thụ."

Ninh Thư ngẩng đầu nhìn "món quà" cao một mét chín mươi trước mặt đang nghiêm túc trêu đùa mình, không biết nên cảm thấy bản thân may mắn hay không nữa đây. Cô đi xung quanh người anh, như đang đánh giá một món đồ.

Nghiêm Kiều cảm thấy buồn cười, lại trêu chọc cô: "Có cần anh cởi quần áo ra cho em ngắm không?"

Ninh Thư: "Kiều muội, đừng có hở cái là đòi lột đồ, tự trọng chút đi."

Cô vươn tay chọc vào cánh tay, eo, đầu, chân và mông anh, rồi hỏi lại: "Tất cả những thứ này đều là của em sao?"

Nghiêm Kiều gật đầu, cong môi cười: "Đương nhiên, trừ "Bảo bối lớn" ra thì tất cả đều là của em."

Mặc dù không có ý muốn lấy "Bảo bối lớn" của anh, nhưng cô vẫn tò mò hỏi: "Tại sao lại không cho em bảo bối lớn?"

"Bởi vì vốn dĩ nó đã là của em rồi, nên không cần tặng." Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, khàn khàn: "Nếu như em không biết cách sử dụng, anh có thể giải thích cho em nghe."

"Bảo bối lớn này rất thần kỳ, nó có thể biến hóa thành hai hình dạng, đôi khi mềm, đôi khi lại cứng, phần lớn thời gian là mềm, nhưng cứ hễ nhìn thấy em là lại dễ dàng biến thành cứng."

Quả thật là Ninh Thư không còn từ gì để nói với anh, chỉ đành đỏ mặt mắng mỏ: "Anh đừng có nói nữa."

Nghiêm Kiều lập tức im lặng.

Ninh Thư lại nhìn xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn anh: "Có thể khắc tên lên người anh không, chỉ ba chữ thôi: Của Ninh Ninh.

Nghiêm Kiều: "Có thể, để anh bảo La Minh thiết kế, em muốn xăm chỗ nào cũng được, hai chúng ta cùng xăm."

"Xăm hình?" Ninh Thư lắc lắc đầu: "Xăm hình không được, giáo viên không thể xăm hình."  

Cũng giống như hình xăm trên người anh vậy, mùa đông thì không sao, dưới mấy lớp quần áo nó trở nên vô hình, nhưng khi mùa hè tới sẽ rất phiền phức.

Nghiêm Kiều nhìn chằm chằm Ninh Thư: "Thực ra nếu xăm ở chỗ kín đáo, hình nhỏ một chút thì không thành vấn đề."

Ninh Thư nhìn theo ánh mắt Nghiêm Kiều: "Tại sao anh cứ chú ý tới ngực của em thế?" Xem ý tứ của anh, thì có lẽ anh đang muốn xăm tên mình lên ngực cô.