Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 251: Nhận mệnh đi




Xưng hô quen thuộc, nụ cười quen thuộc, thân hình quen thuộc, khuôn mặt quen thuộc.

Lâm Mạn Ny thuận miệng kêu một câu bất giác gợi lên chút thiện niệm sâu trong đáy lòng Lâm Hải Đông. Gã nhìn khuôn mặt ngây thơ của Lâm Mạn Ny, gã sững sờ. Lâm Hải Đông bắt đầu hối hận.

Lâm Mạn Ny kêu tiếng Đại Đông Qua kích thích Lâm Hải Đông quá lớn. Nói đến thì mặc dù Lâm Hải Đông lạc lối nhưng dù sao gã chưa xấu xa tận xương, muốn thực hiện điều trong tưởng tượng rất khó khăn. Ràng buộc pháp luật, mẫu thuẫn quan niệm đạo đức, chỉ một chút nhưng làm Lâm Hải Đông cực kỳ rối rắm.

Tuy nhiên, Lâm Mạn Ny kêu tên gợi lương tri của Lâm Hải Đông, nhưng hai tên du côn đi theo gã thì không suy nghĩ nhiều.

Nhìn Lâm Mạn Ny mặc váy ngắn đồng phục công sở, nhìn thiếu nữ xinh đẹp mặt mày đáng yêu, duyên dáng yêu kiều, mắt hai tên du côn sáng rực. Hai người liếc nhau, một tên du côn nhấc chân đi hướng Lâm Mạn Ny. 

Một tên du côn khác ấn vai Lâm Hải Đông, cười dâm:

- Không ngờ ngươi nói đúng, cô nàng này thật là cực phẩm. Chờ chút nữa dạy dỗ có ngại ta tham gia một chân không?

Người Lâm Hải Đông run lên, có con dao nhọn đâm vào tim gã, máu chảy ròng ròng.

Bởi vì đến lúc này Lâm Hải Đông mới hiểu gã đã làm cái gì, gã đẩy Lâm Mạn Ny vào hố lửa, gã buộc nàng vào đường cùng.

Nhưng mà... 

Hai nắm đấm siết chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt, người Lâm Hải Đông run run. Hối hận đã muộn màng.

Ngay từ khi Lâm Mạn Ny bước vào quán bar Hải Đế thì Lâm Hải Đông đã mất cơ hội hối hận. Quán bar Hải Đế là sự nghiệp thuộc Phủ Thủ bang, nguyên đường Triêu Hồng đều là sân nhà của Phủ Thủ bang.

Lâm Mạn Ny có thể thoát ra chỗ này không?

Lâm Hải Đông hiểu rằng trừ phi kỳ tích xảy ra, nếu không đó là điều không thể. Một khi chạy trốn thất bại, không chỉ Lâm Hải Đông chịu Phủ Thủ bang hành hạ mà Lâm Mạn Ny cũng... 

Mắt Lâm Hải Đông trở nên trống rỗng, gã như cái xác không hồn, chết lặng, từ từ tuyệt vọng.

Lâm Hải Đông ngơ ngẩn nhưng tên du côn đi hướng Lâm Mạn Ny thì không ngốc. Tên du côn cười dê nhìn Lâm Mạn Ny từ trên xuống dưới, đặc biệt bộ đồ công sở của nàng làm gã rất ngứa ngáy.

Tên du côn thầm la một tiếng: Cực phẩm.

- Nàng là Lâm Mạn Ny đúng không?

Tên du côn nói: 

- Theo ta qua đây.

Trong mắt Lâm Mạn Ny thì hai tên du côn là người của Âu Dương khu sợ Lâm Hải Đông trốn nợ nên đi theo, nàng không suy nghĩ đến điều gì khác.

Nghe tên du côn nói, Lâm Mạn Ny đơn thuần cho rằng nàng nên tính tiền thay Lâm Hải Đông.

- À.

Lâm Mạn Ny không đến Âu Dương khu làm sao biết chỗc nào tính tiền? Lâm Mạn Ny lấy làm lạ nhìn Lâm Hải Đông vẻ mặt ngơ ngác, nàng gật đầu với tên du côn kia. Lâm Mạn Ny vừa lục lọi giỏ xách vừa đi theo tên du côn tới băng ghế gần đó.

Lâm Hải Đông đi bên cạnh Lâm Mạn Ny, gã không nói tiếng nào.

Lâm Mạn Ny không suy nghĩ nhiều về biểu hiện kỳ lạ của Lâm Hải Đông, nàng cho rằng hắn nhờ nàng trả tiền nên thấy mất mặt.

Lâm Mạn Ny cười ngọt ngào nói với Lâm Hải Đông:

- Đại Đông Qua, sau khi tính tiền ra về ngươi nhớ mời ta ăn kem cây.

Lời nói vui đùa ý định vứt bỏ nỗi băn khoăn của Lâm Hải Đông, nhưng nghe Lâm Mạn Ny nói xong gã nhớ lại lúc ở Quang Minh cô nhi viện, gã vì nàng mong muốn ăn kem đá mà lấy trộm năm khối tiền của Lâm mụ mụ Lâm Đông Mai đi mua cho nàng.

Súc sinh.

Lâm Hải Đông thầm chửi mình thậm tệ, biểu tình ngơ ngác dần trở nên kiên quyết. Lâm Hải Đông liếc Lâm Mạn Ny, gã cắn răng quyết định.

Nhưng tên du côn luôn đi theo bên cạnh Lâm Hải Đông chưa từng thả lỏng cảnh giác, một bàn tay kiềm vai gã không cho gã có cơ hội phản động.

Khi Lâm Mạn Ny bị một tên du côn ấn ngồi xuống băng ghế sofa, Lâm Hải Đông bật khóc.

- Các người... 

Lâm Mạn Ny sửng sốt, sao tự nhiên nàng đang đi lại bị người ấn xuống sofa? Lâm Mạn Ny nhìn ba tên du côn khác ngồi trên sofa, cảm xúc bất an tràn ngập đáy lòng.

Lâm Mạn Ny bản năng nhìn hướng Lâm Hải Đông, gã có tật giật mình quay đầu sang một bên né ánh mắt của nàng.

Phản ứng của Lâm Hải Đông làm Lâm Mạn Ny càng bất an hơn, nàng bứt rứt nhìn ba tên du côn cười tủm tỉm với mình.

Lâm Mạn Ny cố gắng bình tĩnh, cổ họng khô khốc nói: 

- Ta... Ta tới trả tiền cho hắn... 

Nghe Lâm Mạn Ny nói, Minh ca thu lại tầm mắt rà soát người nàng.

- Đương nhiên, hiểu hiểu.

Minh ca nhếch môi cười nói: 

- Nếu nàng không tính tiền cho hắn thì còn ai tính???

Lời Minh ca đầy ẩn ý, nhưng Lâm Mạn Ny hoàn toàn không nghe hiểu được. Lâm Mạn Ny cứ nghĩ đây là quy định tránh quỵt nợ.

Tâm tình thả lỏng một chút, Lâm Mạn Ny lấy cái bóp màu hồng hơi cũ trong túi xách đen ra.

Lâm Mạn Ny mở bóp, hỏi Minh ca:

- Hắn... Thiếu bao nhiêu tiền?

Minh ca ngồi thẳng người, khuỷu tay chống mặt bàn, cười tủm tỉm nhìn Lâm Mạn Ny:

- Không nhiều.

Dưới ánh đèn mờ tối trông Minh ca thật kỳ lạ, gã chậm rãi giơ hai ngón tay hướng Lâm Mạn Ny:

- Chỉ hơn hai trăm vạn.

Lâm Mạn Ny đang đếm hơn một ngàn khối tiền trong bóp, định rút mấy tấm ra thanh toán bỗng chốc ngẩn ngơ.

- A? 

Chú ý đến phản ứng của Lâm Mạn Ny, năm tên du côn bao gồm Minh ca cười phá lên:

- Ha ha ha ha ha ha! 

Minh ca nói với Lâm Mạn Ny:

- Nữ nhân ngốc, nàng cho rằng Lâm Hải Đông kêu nàng đến là vì trả tiền rượu mấy trăm khối sao? Ha ha, nói thẳng đi, nàng đã bị hắn bán. Lâm Hải Đông nợ tiền bài hơn hai trăm vạn, đại ca của ta nói nàng phải làm ở đây bốn năm trả nợ.

- Ta... 

Lâm Mạn Ny hoàn toàn ngẩn ngơ, sự thật đến quá đột ngột làm nàng không kịp trở tay.

Nợ tiền bài hơn hai trăm vạn?

Muốn... Nàng làm trong Âu Dương khu bốn năm trả nợ cho Lâm Hải Đông? Hơn hai trăm vạn chứ không phải hai vạn, cũng không phải hai mươi vạn, là loại công tác gì có thể trả món nợ hơn hai trăm vạn trong bốn năm?

Mặc dù Diệp Dương Thành bảo thủ, ít tiếp xúc mặt tối trong xã hội nhưng nàng rất hiểu chuyện. Có hai chữ Lâm Mạn Ny không muốn nghĩ đến lúc này hiện ra trong đầu nàng: Bán - Dâm.

- Không... Ta không muốn!

Lâm Mạn Ny đứng bật dậy, biểu tình kinh hoàng hét thất thanh:

- Ta không muốn làm điếm!

Nghe Lâm Mạn Ny nói làm Minh ca ngạc nhiên:

- Ô?

Minh ca đứng lên, vỗ tay nói: 

- Ngực bự mà đầu cũng không ngốc.

- Ta... 

Lâm Mạn Ny sợ hãi bật khóc. Lâm Hải Đông, hai năm không gặp Đại Đông Qua lừa nàng đến Âu Dương khu, ép nàng bán xác thịt?

Sự thật này làm tim Lâm Mạn Ny tan nát.

Nước mắt như hạt trân châu rơi xuống, Lâm Mạn Ny cầm túi xách xoay người bỏ chạy. Nhưng mấy tên du côn sao chịu để nàng đi ngay?

Minh ca giơ tay lên:

- Ngăn nàng lại!

Hai tên du côn nhanh chóng chặn đường Lâm Mạn Ny.

Minh ca nhìn Lâm Mạn Ny đưa lưng về phía mình, mỉm cười nói: 

- Chưa thanh toán nợ làm sao nàng đi được?

-...