Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 280-2: Buồn cười không biết sống chết (Hạ)




- Sau khi Lưu Tồn Huy quyên góp tất cả tài sản khoảng mấy hôm sau có hai nhân viên gián điệp phái chủ chiến Nhật trú tại Khánh Châu thị tìm đến bốn người Cố Quốc Vinh, Chung Ái Hoa dư nghiệt Phủ Thủ bang, hứa cho ba ngàn vạn đô la và thẻ xanh nước Mỹ, sai khiến bọn họ kích động thuộc hạ đánh bom mỗi ngành chính phủ Khánh Châu thị.

Phó Diệc Chi nói một hơi đến đây thì tạm dừng, tiếp tục bảo:

- Nhân viên gián điệp phái chủ chiến Nhật trú tại Khánh Châu thị cung cấp mìn cho bốn người Cố Quốc Vinh, Chung Ái Hoa thật ra là thần tự lôi, bên trong nhồi đầy thuốc nổ, uy lực mạnh hơn mìn bình thường gấp mười lần.

- Một khi bốn người Cố Quốc Vinh, Chung Ái Hoa thuận lợi kích động thuộc hạ đánh bom các ngành chính phủ sẽ gây náo động xã hội Khánh Châu thị hay thậm chí là các thị huyện xung quanh, dân chúng hoảng sợ.

Nghe Phó Diệc Chi giải thích, mặt Diệp Dương Thành xanh mét đập mạnh xuống bàn trà.

Bộp!

Diệp Dương Thành rít qua kẽ răng tám chữ:

- Buồn cười không biết sống chết!

Phái chủ chiến thường có trong chính phủ các nước, một phần nhỏ cực lực ủng hộ dùng thủ đoạn ngoại giao mạnh mẽ hoặc tích cực khuếch trương quân sự, ở trong mắt những thành viên phái chủ chiến thì nắm đấm mới là đạo lý cứng.

Qua nhiều năm phát triển, phái hòa bình Nhật đè phái chủ chiến xuống, quan hệ với Trung Quốc mặc dù tiến triển chậm nhưng từ từ tu sửa lại.

Diệp Dương Thành không rành chính sách ngoại giao giữ các nước với nhau, hắn cũng không muốn hiểu. Diệp Dương Thành chỉ biết một sự thật là trong đoàn thể chính phủ Nhật có một phần nhỏ thành viên phái chủ chiến định lợi dụng dư nghiệt Phủ Thủ bang gây náo động xã hội Khánh Châu thị hay thậm chí là các thị huyện xung quanh

Chỉ điều này đã làm Diệp Dương Thành cực kỳ tức giận.

Cho đến nay Diệp Dương Thành quét sạch quan trường hắc ám trong khu vực mình quản lý, thanh trừ những con sâu làm rầu nồi canh, phá hoại xã hội nhưng không có nghĩa là hắn bất mãn hoặc nghi ngờ hai chữ Trung Quốc. Ngược lại, Diệp Dương Thành tràn ngập tôn kính tổ quốc, với Trung Quốc.

Sự kính nể này không phải với những tham quan ô lại, Diệp Dương Thành kính những vị quan tốt thật sự vì nước vì dân.

Mặc kệ Diệp Dương Thành chán ghét tham quan ô lại cỡ nào, hắn dùng thủ đoạn gì trừng trị đám cặn bã trong khu vực quản lý, mấy cái này nói đơn giản chính là đấu tranh nội bộ, tắt đèn đóng cửa về nhà tự giải quyết.

Phái chủ chiến Nhật là thứ gì? Định chơi trò khủng bố trong Khánh Châu thị? Nếu để bọn họ thành công thì chắc chắn xã hội Khánh Châu thị sẽ hỗn loạn.

Trụ sở làm việc các cấp chính phủ bị người nổ, sống trong hoàn cảnh đó mọi người có yên tâm được không? Một khi chuyện này xảy ra, quốc gia sẽ điều động nhiều lực lượng cảnh sát kiểm soát Khánh Châu thị toàn diện, rất có thể sẽ điều động cả quân đội.

Diệp Dương Thành hoàn toàn có lý do tin tưởng khi kế hoạch thuận lợi thực hiện, chắc chắn đám âm mưu gia chừa hậu chiêu là lần thứ hai đánh bom tiếp, tức là kiểu tập kích ám sát hoặc cho nổ tự sát ngay giữa đường.

Quan trọng nhất là xử lý bốn tên khốn Cố Quốc Vinh, Nhật Bản hoàn toàn phủi sạch mọi quan hệ. Là người nước các ngươi làm loạn, liên quan gì ta?

Đến lúc đó Khánh Châu thị sẽ biến thành Tây Tạng thứ hai, có lẽ sẽ xảy ra sự kiện nghe rợn người.

Liên tưởng đến hậu quả, mặt Diệp Dương Thành càng tăng phần sát khí, hắn vụt ngẩng đầu nhìn Phó Diệc Chi.

Diệp Dương Thành trầm giọng hỏi:

- Hai gián điệp Nhật đâu? Bọn họ đang ở đâu?

- Bẩm phụ thần, hiện giờ hai gián điệp Nhật đã bị khống chế.

Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Phó Diệc Chi vội trả lời:

- Tùy thời có thể bắt giữ. Nhưng Phó Diệc Chi sợ bắt bọn họ sẽ kinh động những gián điệp Nhật chưa lộ mặt, khi đó mất nhiều hơn được. Mấy gián điệp Nhật này tùy thân mang theo vũ khí tự sát, có lẽ là thuốc độc hay thuốc nổ. Những gián điệp này cực kỳ cảnh giác, hơi có gió thổi cỏ lay là bọn họ chú ý ngay. Nếu nắm bắt thời cơ không đúng, chẳng những không bắt được người sống còn kích thích gián điệp trong bóng tối chó cùng rứt giậu.

Nghe Phó Diệc Chi phân tích, Diệp Dương Thành sờ cằm trầm ngâm:

- À...

Giây lát sau Diệp Dương Thành hỏi Phó Diệc Chi:

- Ngươi còn nhớ ảo cảnh tu di lúc trước giam cầm ngươi không?

Phó Diệc Chi nhớ đến tình cảnh đã gặp lúc trước, mắt gã sáng lên:

- Ý của phụ thần là...?

Diệp Dương Thành vẫy tay, nhếch môi lạnh lùng nói:

- Đi lấy hình hai tên khốn kia cho ta.

Các nước trên thế giới đều có nhiều phẫn thanh. Có loại phẫn thanh chủ nghĩa dân tộc, phẫn thanh chủ nghĩa dân quyền, phẫn thanh chủ nghĩa dân sinh. Nói tóm lại phẫn thanh là một đoàn thể lẫn lộn đủ mọi thành phần. Có lẽ bọn họ mù quáng, có lẽ lạc quan, có lẽ cấp tiến, có lẽ sa sút. Nhưng dù thế nào thì phẫn thanh tồn tại đại biểu một phần dân ý đất nước, phẫn thanh la đoàn thể một quốc gia phải có.

Nhưng theo thời gian trôi qua, phẫn thanh chính thống dần biến mất, thay thế là phẩn thanh, tức là một phần nhỏ đoàn thể lạc quan mù quáng trong phẫn thanh ban đầu. Đoàn thể nhỏ này có tư tưởng cực kỳ cực đoan, cuộc sống không như ý, mượn các loại lấy cớ biểu hiện ra mặt 'cứng rắn' mù quáng. Dần dần phẩn thanh biến thành thành viên dự bị tổ chức khủng bố. Bởi vì bọn họ cần trút ra, cần dùng mạng sống để xác định sự tồn tại của mình.

Không chút nghi ngờ, Võ Điền Long Thứ Lang là tiêu chuẩn trong số đó, phẩn thanh cực đoan. Võ Điền Long Thứ Lang là người thừa kế số một Võ Điền gia tộc thương nghiệp đứng đầu Xuyên Khẩu thị Nhật Bản, gã có giá trị lợi dụng nhất định.

Bởi vì Võ Điền Long Thứ Lang có tiền, gã có thể ủng hộ tiền bạc cho những phẩn thanh không có tiền.

Mấy hôm trước một nữ nhân bí ẩn tìm Võ Điền Long Thứ Lang, trình bày một kế hoạch phá hư nàng sắp làm trong Trung Quốc. Kế hoạch này hấp dẫn hứng thú cực đoan của Võ Điền Long Thứ Lang. Sau khi nghiên cứu, bàn bạc sâu, Võ Điền Long Thứ Lang một hơi lấy ra ba ngàn vạn đô la ủng hộ kế hoạch phá hoại này.

Đừng nghi ngờ Võ Điền Long Thứ Lang lấy đâu ra nhiều tiền riêng như thế. Bởi vì Võ Điền Long Thứ Lang là người thừa kế số một Võ Điền gia tộc, phụ thân Võ Điền Hòa Nham đã bệnh nặng không còn cách cứu chữa. Tuy Võ Điền Long Thứ Lang chưa kế thừa vị trí tộc trưởng lại có quyền lợi của tộc trưởng.

Đối với Võ Điền gia tộc thì ba ngàn vạn đô la không phải con số quá lớn, đặc biệt số tiền Võ Điền Long Thứ Lang sử dụng lấy từ tài khoản riêng trong gia tộc.

Nữ nhân bí ẩn tìm đến Võ Điền Long Thứ Lang toàn thân bao phủ trong vải đen nhưng dáng người yêu kiều làm gã mơ màng. Sau khi giao tiền cho nữ nhân bí ẩn mang đi Võ Điền Long Thứ Lang mới tỉnh táo lại, gã không hiểu tại sao lại tin tưởn người lần đầu tiên gặp mặt, gã thậm chí không thấy rõ mặt mũi của nàng.

Mấy ngày tiếp theo Võ Điền Long Thứ Lang sống trong phập phồng lo âu, gã sợ bị người lừa tiền. Mãi đến hai hôm trước, nữ nhân bí ẩn lại tìm đến Võ Điền Long Thứ Lang, cho gã nghe đoạn ghi âm điện thoại. Nội dung băng ghi âm là báo cáo tiến triển của kế hoạch.