Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 284-2: Vượt biển cả đi Nhật Bản (Hạ)




Khi Độ Biên Di Sinh nhận cú điện thoại, nghe rõ nội dung hành động, phản ứng đầu tiên chính là người gọi điện thoại bị điên. Phản ứng thứ hai là Độ Biên Di Sinh làm thủ lĩnh đặc vụ cả đời, rốt cuộc được lên kế hoạch tập kích khủng bố Trung Quốc một lần.

Độ Biên Di Sinh thuộc phái chủ chiến, ủng hộ thủ đoạn ngoại giao cứng rắn, dùng quân sự khuếch trương lãnh thổ đế quốc Nhật Bản. Nhưng trong hoàn cảnh thế giới hiện nay, khả năng này cực kỳ nhỏ bé. Đặc biệt sau khi Trung Quốc nghiên cứu chế tạo ra hai loại đại sát khí, khả năng này càng giảm thấp đến mức bỏ qua.

Trong đời Độ Biên Di Sinh tiếc nuối một điều là không làm hành động khủng bố nào trong Trung Quốc, bây giờ lão được bù đắp nỗi tiếc nuối đó.

Còn về phản ứng đầu tiên là do tư duy theo quán tính, Độ Biên Di Sinh làm điệp viên dù chấp hành hoạt động gì đầu tiên suy nghĩ cách lặng lẽ không tiếng động chứ không phải bắn súng đốt pháo.

Độ Biên Di Sinh không nghĩ ra khủng bố Khánh Châu thị có ích lợi gì cho Nhật Bản, hành động hại người không lợi mình này là điều kỵ nhất cho điệp viên.

Nhưng Độ Biên Di Sinh đã sáu mươi mấy tuổi, nếu không bắt chặt cơ hội này sẽ là tiếc nuối suốt đời.

Độ Biên Di Sinh không hỏi nguyên nhân, lão gật đầu nhận nhiệm vụ này, sắp xếp chỉnh chu. Ngay lúc này, tin Phủ Thủ bang Âu Dương khu Khánh Châu thị chia rẻ lọt vào tai Độ Biên Di Sinh. Là thủ lĩnh điệp viên hành nghề mấy chục năm, Độ Biên Di Sinh nhạy bén nhận ra thứ có thể lợi dụng.

Sau đó có chuyện Thạch Xuyên Triêu Cương, Trung Thôn Do Mỹ móc nối với đám người Cố Quốc Vinh.

Ban đầu kế hoạch thực hiện rất suôn sẻ, cố tình vào buổi tối cuối cùng xảy ra ngoài ý muốn. Đám người Cố Quốc Vinh, Chung Ái Hoa không kịp đốt một kíp mìn đã nhồi đầy đã bị người của chính phủ tóm gọn.

Khi tin tức chui vào tai Độ Biên Di Sinh, lão ngây người một phút sau đó tiếc nuối than thở. Độ Biên Di Sinh cho rằng thời gian tiếp theo Trung Thôn Do Mỹ, Thạch Xuyên Triêu Cương sẽ giảm bớt tiếp xúc với bên ngoài, che giấu thân phận của mình thật kín. Độ Biên Di Sinh gọi điện thoại cho vị quan viên cục tình báo quốc tế ra lệnh lão tập kích khủng bố, lão thông báo tin hành động thất bại.

Độ Biên Di Sinh cho rằng chuyện này ngừng ở đây, ai dè chuyện này chẳng những không chấm dứt ngược lại thêm nhiệm vụ mới.

Độ Biên Di Sinh ngồi trong phòng đọc sách nhà mình, lão đóng cửa phòng, kéo rèm che, mở đèn bàn học. Độ Biên Di Sinh phác họa kỹ càng trên tờ giấy trắng.

Sọt rác bên chân Độ Biên Di Sinh đầy ắp giày vụn bị vo tròn, nếu người trong nghề đứng bên cạnh nhìn thứ lão phác họa sẽ kinh ngạc kêu thành tiếng:

- Bộc phá!

Đúng vậy, Độ Biên Di Sinh định bộc phá một thương xá diện tích sáu ngàn thước vuông, cần lượng thuốc nổ, các loại số liệu...

Dựa theo chỉ thị của quan viên cục tình báo quốc tế, Độ Biên Di Sinh có thể sử dụng số tiền riêng ba ngàn vạn đô la tập kích khủng bố nhiều vật kiến trúc tụ tập đông người như tòa nhà hành chính, thương xá cỡ lớn trong biên cảnh Trung Quốc, đặc biệt là vung ven biển.

Điều Độ Biên Di Sinh lo lắng không phải tự hỏi tại sao quan viên cục tình báo quốc tế đưa ra chỉ thị này, trong đầu lão chỉ nghĩ lợi dụng thuốc nổ ít cỡ nào tạo thành thương vong lớn nhất, làm sao đánh lén xong sắp xếp nhân viên điệp viên an toàn rút lui.

Độ Biên Di Sinh vẫn cho rằng mình là quân nhân, chuyện chính trị cứ giao cho đám hề lòe loẹt lo lắng.

Một mình Độ Biên Di Sinh ngồi trong phòng sách vẽ vời. Ba tiếng sau, Độ Biên Di Sinh hoàn thành xong công tác lý luận. Trong laptop đặt ở góc bàn ghi lại kế hoạch hành động tập kích khủng bố khu phố đông người:

Chọn dùng thuốc nổ DUEH độ nén cao chế tạo thành bom cỡ nhỏ đường kính 1cm, dùng bóng hơi hydro cỡ nhỏ buộc lại làm bom vận chuyển lên độ cao nhất định, tìm góc khuất dùng kim mini bắn thủng quả bóng để bom rớt xuống đám đông. Lợi dụng sức va đập khiến bom nỏ, nhân dịp đám đông hoang loạn nhanh chóng rời khỏi hiện trường đánh lén.

Một kế hoạch hành động như thế Độ Biên Di Sinh chuẩn bị ba dự án rút lui.

Độ Biên Di Sinh nhìn mấy chục kế hoạch thực hiện tập kích khủng bố ghi trong laptop, khuôn mặt già nua hồng hào nở nụ cười thích thú. Độ Biên Di Sinh tắt đèn bàn.

Độ Biên Di Sinh lẩm bẩm tiếng trúng rành rọt:

- Người Trung Quốc không nên có mảnh đất phì nhiêu như thế.

Lúc này Độ Biên Di Sinh không hay biết bốn điệp viên cắm trong Khánh Châu thị đã bị bắt. Độ Biên Di Sinh càng không biết cách vị trí lão ở khoảng 2km, trên bầu trời cao hơn hai trăm thước có một con ruồi trâu và con ong vàng đang xoay quanh vù vù tìm kiếm.

Diệp Dương Thành bám vào Đại Ca ruồi trâu dẫn theo năm mươi con con ong vàng cường hóa chung cực vượt biển đến Nhật Bản. Sau khi tới Nhật Bản Diệp Dương Thành mới nhận ra suy nghĩ của hắn quá đơn giản.

Tiếng Nhật nhìn quen mà lạ, nhìn mảnh đất xa lạ, nhìn những con đường chạy thẳng bốn phương, Diệp Dương Thành từ Ôn Châu đến Nhật Bản chỉ mất bốn, năm tiếng. Nhưng từ Phúc Cương Nhật Bản đi vào biên giới, lại từ Phúc Cương tìm đến Nagoya làm Diệp Dương Thành mất năm tiếng đồng hồ.

Diệp Dương Thành khó khăn lắm mới đến Nagoya, mắt thấy sắp tìm được Độ Biên Di Sinh, thủ lĩnh đặc vụ đôi tay dính đầy máu người cùng tổ quốc mình, hắn bất đắc dĩ phát hiện mình lại lạc đường.

Diệp Dương Thành bám thân Đại Ca ruồi trâu xoay quanh trên cao hai trăm thước, tuy hắn biết địa chỉ nhà Độ Biên Di Sinh, biết mặt mũi của lão, nhưng tiếng Nhật làm hắn phát điên là chướng ngại lớn nhất hiện nay.

Diệp Dương Thành ôm cục tức hoàn toàn có lý do tin tưởng sau khi tìm được Độ Biên Di Sinh chắc chắn lão sẽ thành bao cát cho hắn trút giận.

Diệp Dương Thành hung tợn thầm nghĩ, lại phải đối diện hiện thực là... Hắn thật sự lạc đường.

Diệp Dương Thành mở đôi mắt nhắm gần mười tiếng, ngước nhìn bầu trời tối đen ngoài khung cửa sổ.

Diệp Dương Thành quay đầu hướng phòng ngủ của mình, kêu lên:

- Ưu Tử, nàng qua đây.

Tiểu Thương Ưu Tử bay ra khỏi phòng ngủ.

- Chủ nhân.

Tiểu Thương Ưu Tử đến trước mặt Diệp Dương Thành, cung kính khom lưng lên tiếng:

- Ưu Tử đã dến.

Diệp Dương Thành mở công năng tin nhắn đưa vào một chuỗi tiếng trung, đưa di động cho Tiểu Thương Ưu Tử xem, nhờ nàng hỗ trợ phiên dịch.

- Nàng dùng tiếng Nhật viết mấy chữ này cho ta xem.

Tiểu Thương Ưu Tử nhận lấy di động Diệp Dương Thành đưa qua, nhìn nội dung hắn muốn nàng phiên dịch.

- Hoành Tiền bưu tiện cục?

Mắt Tiểu Thương Ưu Tử lóe tia sáng nhưng rất nhanh biến mất, nàng tìm giấy bút phiên dịch năm chữ thành tiếng Nhật giao vào tay Diệp Dương Thành.

- Chủ nhân, đã xong.

Diệp Dương Thành nhìn chữ Tiểu Thương Ưu Tử viết ra, hắn nhìn chằm chằm nửa phút mới nhớ kỹ trong đầu. Diệp Dương Thành mỉm cười với Tiểu Thương Ưu Tử, lại nhắm mắt, giác quan thứ sáu chuyển sang người ruồi trâu.

Có mục tiêu, Diệp Dương Thành không bay lung tung như trước nữa. Trong đầu Diệp Dương Thành nhớ năm chữ Nhật phiên dịch, phái năm mươi con ong vàng đi ra sưu tầm tấm biển hay thứ gì đó có năm chữ này.

* * *