Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 461-1: Hạ độc thủ, chơi trò ngáng chân (Thượng)




Lâm Đông Mai còn nằm viện, theo Diệp Dương Thành hiểu biết Lâm Mạn Ny chắc bây giờ nha đầu này cũng ở trong bệnh viện trông chừng. Diệp Dương Thành không gọi điện, trực tiếp lái xe đi bệnh viện.

Còn chuyện Dương Thành hội quỹ từ thiện thì từ trước mùa xuân năm nay hoạt động từ thiện quy mô lớn, xong rồi yên lặng. Theo Lâm Mạn Ny nói nếu đi Quý Châu vậy giữ được bao nhiêu tiền hay bấy nhiêu, khi đó có nhiều cái cần tiêu tiền.

Diệp Dương Thành hối hả ngược xuôi vì chuyện thần tù giả. Lâm Mạn Ny vì Lâm Đông Mai bị bệnh nên mỗi ngày ở trong phòng bệnh. Bên Dương Thành hội quỹ từ thiện không rảnh rang gì, được Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny chỉ thị, ác cô nương cố gắng sưu tầm tài liệu liên quan huyện tự trị Bố Y tộc Tử Vân Miêu tộc An Thuận thị tỉnh Quý Châu.

Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny đều không nói cho các nàng biết Dương Thành hội quỹ từ thiện sẽ làm gì nhưng xem tài liệu sưu tầm trong một khoảng thời gian, bọn họ không ngốc, đều biết hội quỹ yên lặng trong đoạn thời gian này chắc chuẩn bị cho học sinh nghèo huyện tự trị Bố Y tộc Tử Vân Miêu tộc.

Các cô nương giơ hai tay đồng ý Dương Thành hội quỹ từ thiện có lẽ sẽ hoạt động từ thiện vượt tỉnh, mà dù bọn họ có từ chối cũng vô dụng.

Diệp Dương Thành đậu xe tại bãi đỗ xe bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện. Diệp Dương Thành bước xuống xe, bỗng máy thông tin trong túi phát ra tiếng chuông điếc tai.

- Đùng đùng đùng!

Diệp Dương Thành nghe tiếng chuông, lấy máy thông tin ra xem dãy số, hắn nhíu chặt mày.

Là Trần Thiếu Thanh gọi Điện thoại, trong máy thông tin của Diệp Dương Thành có nhiều số Điện thoại, mỗi mình Trần Thiếu Thanh là nhạc chuông Roc k'n Roll. nguyên nhân khiến Diệp Dương Thành nhíu mày là từ tiết lập xuân, Trần Thiếu Thanh trở về Thiệu Hoa thị thì không còn liên lạc với hắn. Diệp Dương Thành rất hiểu tính tình của Trần Thiếu Thanh, bây giờ đang là thời gian làm việc, nếu không xảy ra chuyện gì thì gã tuyệt đối sẽ không gọi Điện thoại.

Nói cách khác Trần Thiếu Thanh gọi Điện thoại vào lúc này chắc chắn vì có chuyện muốn nhờ, nếu không gã quảng trường gọi vào giữa trưa hoặc chiều tan tầm.

Diệp Dương Thành rất tin tưởng vào giác quan thứ sáu của mình, cho nên hắn nhíu mày, vừa đóng cửa xe, đi hướng cửa cổng bệnh viện nhân dân Ôn Nhạc huyện vừa đặt máy thông tin bên tai, ấn nút nghe.

Trong lòng Diệp Dương Thành đã lờ mờ đoán được nhưng hắn không hỏi thẳng, giọng điệu nhẹ nhàng cười hỏi Trần Thiếu Thanh:

- Thiếu Thanh, sao hôm nay đột nhiên nhớ đến gọi Điện thoại cho ta?

Đầu dây bên kia Trần Thiếu Thanh im lặng một lúc sau thở dài thườn thượt, nói:

- Lão Diệp, ngươi nói xem có phải ta gần đây mệnh phạm sát tinh không? Làm chuyện gì cũng không được, lòng bức bối. Từ đêm qua đến bây giờ không ngủ ngon, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng quyết định gọi Điện thoại cho ngươi tâm sự nỗi lòng.

- A?

Diệp Dương Thành nghe Trần Thiếu Thanh trả lời, giọng điệu gã ủ rũ, hắn mới bước lên cầu thang bệnh viện.

Diệp Dương Thành hỏi ngay:

- Có chuyện gì?

- Cũng không phải chuyện gì lớn.

Trần Thiếu Thanh do dự một lát sau ngượng ngùng cười nói:

- Chẳng qua làm chuyện gì cũng không suôn sẻ. Năm nay trở về Thiệu Hoa thị, mặc kệ là chuyện gì vào tay ta đều hỏng hết, biết không? Thiệu Hoa thị có nhiều khu huyện, khu của ta cho đến bây giờ xác xuất phá án bằng không.

Cơ mặt Diệp Dương Thành cứng lại:

- Ngươi làm như thế nào?

Tuy Diệp Dương Thành không dính đến quan trường nhưng hắn biết chiến tích quan trọng thế nào. Đã qua năm mới gần một tháng, khu vực to lớn như vậy mà xác xuất phá án bằng không? Diệp Dương Thành biết chiến tích như thế đối với Trần Thiếu Thanh mới vào thường ủy khu ủy có ý nghĩa gì.

Không đợi Trần Thiếu Thanh giải thích Diệp Dương Thành đã cảm thấy là lạ, do dự hỏi:

- Hay có ai ở sau lưng gai mắt ngươi, chơi trò ngáng chân?

- Ta cũng có nghĩ đến vấn đề này, nhưng càng nghĩ càng thấy ta đến Thiệu Hoa thị đã lâu, không hề đắc tội ai.

Trần Thiếu Thanh xoa màng tang, gã nghĩ nát óc cũng không ra là ai ở sau lưng ghét gã như vậy.

Trần Thiếu Thanh trả lời:

- Năm ngoái mọi chuyện đều ổn, đến năm nay ta vào thì sự việc kỳ lạ, cảm giác bị người tính kế.

- Nếu có rảnh thì kể đi, cụ thể có chuyện gì?

Diệp Dương Thành đã xuyên qua đại sảnh bệnh viện đi vào khu vực nằm viện.

Diệp Dương Thành mở miệng hỏi:

- Đồn công an trong vòng quản lý cũng không phá án được sao?

Trần Thiếu Thanh cười tự giễu nói dùa:

- Suốt ngày rảnh mọc nấm, cái gì cũng thiếu chỉ dư thời gian.

Trần Thiếu Thanh mở miệng nói:

- Không biết sao đoạn thời gian gần đây rất kỳ lạ, không biết tội phạm đáng ngờ là ai, không bắt được cũng đành thôi, nhưng người báo án đã nói rõ thân phận, chỗ ở của kẻ tình nghi. Bên đồn công an đi ra hoặc là xe cảnh sát hỏng hóc, lốp xe xì hơi, khi giải quyết xong mấy chuyện bực bội đó chạy qua thì... Đồ ăn nguội rồi.

Không cho Diệp Dương Thành xen vào, Trần Thiếu Thanh lẩm bẩm:

- Có vụ án từ năm ngoái chuẩn bị điều tra, là một thương vụ hội sở dính bài bạc, bán dâm. Ta xếp hai nội ứng vào tìm chứng cứ, chờ ta trở về là rút lưới. Kỳ lạ là chứng cứ hai nội ứng sưu tầm không cánh mà bay, bọn họ bị tay sai của thương vụ hội sở đánh ra ngoài. Đêm hôm trước trên đường bọn họ đi làm nhiều bị người đánh lén, vũ khí cùn đập đầu, đến bây giờ còn đang được cấp cứu.

Trần Thiếu Thanh nói một hồi giọng điệu đầy ủ rũ, sa sút:

- Chuyện xảy ra rất đột ngột, dù biết rõ hai người đó bị người thương vụ hội sở tập kích, nhưng trong tay không có bằng chứng, không bắt được điểm yếu của người ta nên không đụng vào hắn được.

- Có khi nào tình trạng của ngươi bây giờ là thương vụ hội sở kia giở trò không?

Nghe Trần Thiếu Thanh nhắc đến tình huống thương vụ hội sở, lòng Diệp Dương Thành máy động.

- Nó...

Không đợi Diệp Dương Thành nói hết câu, Trần Thiếu Thanh lắc đầu phủ định:

- Không thể nào!

Trần Thiếu Thanh giải thích rằng:

- Lão bản của thương vụ hội sở là người ngoài tỉnh, làm ăn không ra gì, người có chút thân phận sẽ không đi chỗ hắn tiêu tiền. Quy mô chỗ của hắn sẽ không có ai ra mặt giúp, ta cũng có nghĩ đến khả năng này nhưng nghĩ sao cũng không thể nào.

Đầu óc Diệp Dương Thành rối loạn:

- Vậy là sao

Nghe Trần Thiếu Thanh tự thuật thì biết bản thân gã cũng không hiểu ra sao. Không đắc tội người làm quan, không trêu vào nhân vật quyền lực, tuy chức quan của Trần Thiếu Thanh không lớn nhưng ít ra là cục trưởng phân cục công an nội thành địa cấp, chức vụ không nhỏ.

Có ai đang yên lành bỗng nhiên gây sự với Trần Thiếu Thanh? Diệp Dương Thành ngẫm nghĩ một lúc cũng không ra lý do.

Diệp Dương Thành đắn đo nói:

- Chuyện này ta sẽ nhờ người điều tra giúp ngươi, thời gian gần đây ngươi đừng làm chuyện gì quá kịch liệt, đợi ta điều tra rõ ràng rồi sẽ bàn bạc kỹ hơn.

Nghe Diệp Dương Thành nói, biểu tình Trần Thiếu Thanh mừng rỡ, lòng chắc chắn nói: Quả nhiên là hắn

Trước kia Trần Thiếu Thanh không chắc chắn về năng lực của Diệp Dương Thành trong chốn quan trường, chỉ suy đoán. Dù chuyện đồn công an Bảo Kinh Trấn xảy ra thì Trần Thiếu Thanh vẫn không dám chắc gã lên chức là nhờ Diệp Dương Thành ở sau lưng thúc đẩy.