Chấp Chưởng Thần Quyền

Chương 468: Đến Cù Hằng thị




Diệp Dương Thành cầm bao lớn bao nhỏ đứng trước một cái quầy, giơ hai tay nhìn sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe đã chọn.

- Chọn mấy thứ này đi.

Diệp Dương Thành nói với Lâm Mạn Ny:

- Đừng chọn nữa.

- Nhưng mà...

Lâm Mạn Ny nhìn sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe trong tay Diệp Dương Thành, nhìn tới nhìn lui chúng nó.

Vương Tuệ Tuệ do dự hỏi:

- Có khi nào nhiều quá không?

Diệp Dương Thành nhìn Lâm Mạn Ny định bỏ bớt mấy món trong sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe, cười gian nói:

- Dù sao là mẫu thân ruột của nàng, lễ nhiều người không trách.

- Dẫu sao cũng là con rể tới cửa, long trọng một chút có sao?

Lâm Mạn Ny dở khóc dở cười:

- Ngươi thật là...

Lòng Lâm Mạn Ny rất ngọt ngào.

Diệp Dương Thành đã quyết định thì Lâm Mạn Ny không nói gì thêm, nàng gật đầu, nói:

- Vậy... Mau chúng đi.

- Được rồi.

Diệp Dương Thành cười nói:

- Giờ chúng ta đi trả tiền, tối nay ngủ một giấc, chín giờ sáng mai xuất phát đi Cù Hằng thị. Đêm nay nàng không gọi điện cho mẫu thân mình sao?

Lâm Mạn Ny do dự nói:

- Ta... Ta gửi tin nhắn vậy.

Diệp Dương Thành hiểu tâm tình của Lâm Mạn Ny, gọi Điện thoại giao lưu trực tiếp đúng là hơi khó xử nàng, gửi tin anhứn cũng được, dù sao ngày mai sẽ gặp người thật, khi đó có lời gì nói chuyện mặt đối mặt vẫn hơn.

Món quà không tốn bao nhiêu tiền của Diệp Dương Thành, sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe cộng lại hơn ba ngàn nguyên. Cái gọi là lễ nhẹ nặng tình, huống chi là nữ nhi, con rể tặng quà?

Diệp Dương Thành thanh toán tiền trước quầy thu ngân, trước khi ra cửa hắn mới biết mưa bùn từ khi nào biến thành mưa rào đổ như trút nước.

Lâm Mạn Ny đi tới cửa thương xá, kinh ngạc nói:

- A! Mưa lớn quá.

Lâm Mạn Ny nhìn Diệp Dương Thành:

- Chúng ta làm sao đi đây?

Diệp Dương Thành nheo mắt liếc một vòng trời đêm tối đen, cười nói với Lâm Mạn Ny:

- Chờ đi, có lẽ chút nữa mưa sẽ tạnh.

Diệp Dương Thành âm thầm điều động lực lượng Cửu Tiêu trong cơ thể.

Diệp Dương Thành đẩy ra tầng mây dày, nhiều nguyên tố thủy lan tràn ra vùng ngoại thành Ôn Nhạc huyện. Mưa to đổ rào rào không ngừng ngay nhưng nhỏ bớt.

Lượng nước mưa giảm rõ rệt, Diệp Dương Thành xách sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe chạy xuống bậc thang ngay.

Diệp Dương Thành không quên ngoái đầu kêu Lâm Mạn Ny:

- Mưa nhỏ rồi, mau lên xe!

Lâm Mạn Ny đang nhìn nam nhân trung niên ăn xin ở gần đó, nghe Diệp Dương Thành kêu thì lấy lại tinh thần, vội trả lời:

- A!

Lâm Mạn Ny đội mưa bụi chạy hướng xe Diệp Dương Thành đậu gần đó.

Rất nhanh sáu loại vật phẩm chăm sóc sức khỏe bị cất vào cốp xe, Diệp Dương Thành và Lâm Mạn Ny lên xe. Đoàn mây bị Diệp Dương Thành vạch một lỗ hổng nhanh chóng bị mây mưa xung quanh lấp đầy, mưa phùn lại trở nên tầm tã.

Lâm Mạn Ny nhìn mưa to cỡ hột đậu đánh vào cửa xe, may mắn cười nói:

- Phù, may mắn thật.

Diệp Dương Thành nghe Lâm Mạn Ny nói cũng cười, tay vén tóc mái ướt dính trên trán nàng.

Diệp Dương Thành gật đầu, nói:

- Đúng vậy! Thật may mắn.

Năm xưa Tạ Hiểu Di là một đại mỹ nhân, phụ nữ cổ điển nét phương đông nhu mì. Lâm Đông Mai là bạn tốt của Tạ Hiểu Di giới thiệu, khi đó rất nhiều nam giới theo đuổi Tạ Hiểu Di, có thể xếp thành hàng dài. Nhưng thời gian quá xa xôi, bây giờ khó thể tra rõ tình hình cụ thể.

Nhìn khuôn mặt Lâm Mạn Ny thì không khó đoán ra lúc trẻ Tạ Hiểu Di không đến nỗi bình thường, ít ra là mỹ nữ.

Tạ Hiểu Di trẻ tuổi xinh đẹp lại thờ ơ với những người say mê theo đuổi nàng điên cuồng. Tạ Hiểu Di ngẫu nhiên gặp tình phu của Lâm Đông Mai một lần để rồi yêu điên cuồng, tức là phụ thân ruột của Lâm Mạn Ny, rơi vào nghiệt duyên vốn không nên có và không thoát ra được.

Mãi khi Lâm Mạn Ny sinh ra, giấc mơ của Tạ Hiểu Di vỡ nát. Phụ thân ruột của Lâm Mạn Ny không chút tình cảm cắt đứt quan hệ với Tạ Hiểu Di, lấy một số tiền ra yêu cầu nàng ôm Lâm Mạn Ny đi thật xa, mãi mãi không bao giờ xuất hiện trước mặt gã nữa.

Tạ Hiểu Di không lấy số tiền đó, trái tim nàng tan nát bỏ lại Lâm Mạn Ny, một mình rời khỏi Ôn Nhạc huyện. Tạ Hiểu Di lưu lạc nửa năm sau đi tới Long Hóa huyện, Cù Hằng thị chỗ cư trú hiện tại, làm quen với Diêu Tông Mộc, cán sự ngành lâm nghiệp. Diêu Tông Mộc theo đuổi Tạ Hiểu Di dự dội, trái tim nàng đầy vết thương rốt cuộc mở rộng ra chấp nhận nam nhân chân chất này. Năm thứ hai, Tạ Hiểu Di và Diêu Tông Mộc kết hôn, rất nhanh Diêu gia có thêm một thành viên mới.

Tám giờ sáng, Tạ Hiểu Di hốt hoảng dọn dẹp các mòn đồ trong tủ tạp hóa quầy hàng nhỏ, bỗng nghe than lầu có tiếng vang. Tạ Hiểu Di ngước lên nhìn, thấy chồng mặc đồ ngủ bước xuống.

- Lão Diêu, sao còn chưa đi làm?

Tạ Hiểu Di năm nay hơn bốn mươi tuổi nhưng phong vạn do tồn nhướng mày, khó hiểu nhìn Diêu Tông Mộc.

Tạ Hiểu Di nói:

- Đã tám giờ rồi, đừng để đi làm muộn.

Diêu Tông Mộc là nam nhân mày rậm mắt to, cho cảm giác chân chất, rộng rãi. Sự thật thì Diêu Tông Mộc đúng là như vậy, cứng đầu nhưng rất hiền hòa, thân thiện, gã không làm chuyện nịnh nọt được. Lúc trước tặng quà cho lãnh đạo Diêu Tông Mộc thỏa luận suốt buổi tối với Tạ Hiểu Di, cuối cùng cầm hai bình rượu bình thường đi.

Lãnh đạo nhận hai bình rượu nhạt đó nhưng chuyện Diêu Tông Mộc muốn làm cũng không thành công. Chớp mắt hai mươi mấy năm qua, gã từ Diêu cán sự biến thành Diêu khoa trưởng, trong tay có chút quyền lực nhỏ xíu nhưng chỉ là chức suông, thậm chí không được cấp hành chính, một khoa trưởng nhỏ không chút bắt mắt.

Diêu Tông Mộc làm ngành lâm nghiệp, hơn hai mươi năm qua đồn nghiệp đến đi không biết bao nhiêu người, đa số lên chức hoặc bị điều đi làm chỗ khác. Có mỗi mình Diêu Tông Mộc cứng cổ không được các đời cục trưởng thích, nếu không nghĩ tình gã làm việc trong cục lâm nghiệp hơn hai mươi năm thì đừng hòng làm chức khoa trưởng nhỏ lâu dài.

Tạ Hiểu Di hiểu những đạo lý đó, bản thân Diêu Tông Mộc cũng hiểu. Về kinh nghiệm, năng lực thì Diêu Tông Mộc có cơ sở lên chức, nhưng gã thiếu đối nhân xử thế, đó lại là điều quan trọng nhất. Tính cách cứng nhắc ghiêm túc của Diêu Tông Mộc rất khó được người thích.

May mắn Diêu Tông Mộc làm việc thành thật, nhưng trong nhà thì không đến nỗi như thế, nếu không chắc chẳng mấy ai sống chung với gã nổi.

Diêu Tông Mộc nghe thê tử nói, khuôn mặt chân chất cời tủm tỉm. Diêu Tông Mộc vung tay phải, Di động của Tạ Hiểu Di lộ ra trong không khí.

Diêu Tông Mộc đứng trên bậc thang nói:

- Nàng để trong phòng vệ sinh. Vừa rồi có người gửi tin nhắc cho nàng, ta nhìn thấy...

Tạ Hiểu Di ngây người:

- Lão Diêu, ngươi...

Khăn lau từ trên tay rơi xuống đất, Tạ Hiểu Di không tức giận vì Diêu Tông Mộc nhìn lén nội dung tin nhắn mà lo lắng cảm nghĩ của gã.

Tạ Hiểu Di hỏi:

- Ngươi đã thấy những gì?

- Điều nên thấy thì đã thấy, không nên xem cũng xem.

Diêu Tông Mộc không hề kiêng dè, gã mặc đồ ngủ, cầm Di động lê dép lẹp xẹp xuống bậc thang.

Diêu Tông Mộc vừa đi vừa nói: 

- Tiểu Tạ, nàng như vậy là không đúng. Lúc trước hai ta kết hôn thì ta đã nói với nàng rồi. Ta không ngại những chuyện quá khứ của nàng, tại sao hơn hai mươi năm nàng luôn giấu ta?

Tạ Hiểu Di nghẹn lời:

- Ta... 

Tạ Hiểu Di im lặng nửa phút sau mở miệng nói: 

- Ta sợ ngươi giận.

- Buồn cười!

Mặt Diêu Tông Mộc nghiêm túc nói: 

- Tiểu Tạ đồng chí, nàng theo ta hai mươi năm, trong suy nghĩ của nàng chẳng lẽ lão Diêu ta là kẻ bụng dạ hẹp hòi, cứng cổ sao?

-... 

Tạ Hiểu Di lại nghẹn lời, im lặng là câu trả lời tốt nhất vào lúc này.

Diêu Tông Mộc nhanh chóng phản ứng lại sơ hở trong câu nói, mặt đỏ gay, ho khan bổ sung:

- Đương nhiên cứng cổ trong sự nghiệp không tính.

-... 

Tạ Hiểu Di vẫn im lặng, nàng nhìn Diêu Tông Mộc chằm chằm mãi đến khi mặt gã đỏ hồng.

Tạ Hiểu Di chỉ đồng hồ trên tường, nhắc nhở:

- Đã tám giờ rưỡi, ngươi đến muộn.

- Không sao, lúc trước ta đã gọi Điện thoại cho trong cục xin nghỉ phép hôm nay.

Diêu Tông Mộc huơ tay, sảng khoái nói: 

- Có trăm khối tiền chứ mấy, không cần.

- Xin phép?

Dây đúng là mặt trời mọc từ hướng tây.

Tạ Hiểu Di do dự hỏi: 

- Đang yên lành ngươi xin nghỉ làm gì? Tính đi đâu?

- Ủa? Nàng hỏi gì kỳ vậy?

Biểu tình Diêu Tông Mộc nghiêm trang nói: 

- Nữ nhi nhà ta sắp đến thăm chúng ta, không cho ta xin nghỉ gặp mặt sao?

Tạ Hiểu Di kinh ngạc nói: 

- Ta... 

Hồi lâu sau Tạ Hiểu Di thở hắt ra, gật đầu, nói: 

- Muốn đi thì cùng nhau đi.

Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny đang trên đường đi không hay biết chuyện xảy ra ở Diêu gia.

Vốn quyết định thời gian xuất phát là chín giờ sáng, nhưng cả đêm Lâm Mạn Ny thao thức, lăn qua lăn lại trên giường làm người Diệp Dương Thành nóng rực rồi lại bị dập tắt, vô nhân đọa hơn là hắn không thể tức giận.

Diệp Dương Thành bất đắc dĩ từ sáu giờ đã xuống giường, cùng Lâm Mạn Ny ngủ thiếu giấc dắt Nhung Cầu chạy hai mươi phút trong tiểu khu, đi tiệm bán đồ ăn sáng ngay cổng tiểu khu mau mấy bánh bao, hai ly đậu nành qua loa ăn. Hai người dắt Nhung Cầu lên lầu, sửa soạng xong chưa tới bảy giờ rưỡi đã lái xe đi Cù Hằng thị.

Nhung Cầu ngoan ngoãn ngồi ghế sau, bộ dạng buồn ngủ. Diệp Dương Thành ngồi trên ghế lái theo hướng dẫn của GPRS chạy hướng Long Hóa huyện Cù Hằng thị. Diệp Dương Thành ngủ gật trên xe, nàng thao thức cả đêm, vừa lên xe không lâu đã chìm vào giấc mộng.

Từ Ôn Nhạc huyện xuất phát đi Long Hóa huyện Cù Hằng thị tổng cộng 400 km, nhưng tuyến đường chạy ba tiếng bị Diệp Dương Thành kéo dài thành năm tiếng, cho Lâm Mạn Ny ngủ thêm hai tiếng.

Chờ xe ra khỏi đường cao tốc đến phạm vi Long Hóa huyện vừa lúc mười hai giờ ba mươi tám phút, vừa đúng giờ cơm trưa.

Diệp Dương Thành ngừng xe bên cạnh lối ra đường cao tố, hắn nhẹ vỗ gò má Lâm Mạn Ny đánh thức nàng.

- Mạn Ny, tỉnh dậy.

- A... 

Lâm Mạn Ny ngủ không biết trời trắng, mắt lim dim ngáp dài, duỗi eo.

Lâm Mạn Ny mơ hồ hỏi: 

- A Thành, ta ngủ quên?

-... 

Diệp Dương Thành ngây ra, dở khóc dở cười nói: 

- Chẳng lẽ nàng cảm thấy mình tỉnh sao?

Lâm Mạn Ny ngần ngừ trả lời:

- Hình như... Thiếp một chốc?

Lâm Mạn Ny mờ mịt nhìn cảnh tượng ngoài cửa xe, ngây người hỏi: 

- Chỗ này là đâu?

Diệp Dương Thành buồn cười:

- Nha đầu này thật là... 

Diệp Dương Thành không đùa với Lâm Mạn Ny, hắn nói thẳng:

- Đã đến Long Hóa huyện, nàng mau tỉnh táo đi. Chúng ta đến nhà hàng đặt phòng trước, rồi gửi tin nhắn cho mẫu thân nàng địa chỉ nhà ăn. Nương thời gian này nàng đi toilet rửa mặt, sửa sang đàng hoàng lại.

Lâm Mạn Ny hiểu ra:

- Ừm! 

Lâm Mạn Ny gật đầu, nói: 

- Được rồi.

Giữa trưa mười hai giờ năm mươi ba phút, trong một kiến trúc xi - Măng cốt thép cao bốn tầng Tây Thành khu, Thành Quan Trấn huyện chính phủ Long Hóa huyện chợt có tiếng Tạ Hiểu Di run run hỏi: 

- Lão Diêu, mau nhìn xem, có phải Mạn Ny gửi tin nhắn không?

Diêu Tông Mộc lên tiếng: 

- Ừm! 

Hơn mười giây sau, Diêu Tông Mộc khẳng định:

- Là Mạn Ny gửi tin nhắn nói là cùng bạn trai đã đến trận, đang ở nhà hàng Billy số 778 đường lão hòe chờ chúng ta. Số phòng riêng là S68, lầu hai.

-... 

Tạ Hiểu Di cầm Di động xem tin nhắn trên màn hình, mím chặt môi, hai vai run run.

Dù gì là cục thịt rớt ra từ người Tạ Hiểu Di, nỗi khổ có thai mười tháng sẽ không mờ đi theo thời gian. Ngược lại chính vì từ nhỏ Lâm Mạn Ny đã không ở bên cạnh làm Tạ Hiểu Di áy náy với nàng thành tâm bệnh khó thể trừ bỏ.

Hiện giờ Lâm Mạn Ny đến, còn mang theo bạn trai.

Tạ Hiểu Di hít sâu, nói: 

- Đi đi.

Tạ Hiểu Di xách túi bước qua ngưỡng cửa.

Diêu Tông Mộc đi sau lưng Tạ Hiểu Di, cười bất đắc dĩ. Diêu Tông Mộc ra khỏi nhà, đóng cửa, khóa lại.

Diêu Tông Mộc kêu Tạ Hiểu Di đã đi xa mấy chục thước:

- Này này, nàng chờ ta với!

Diệp Dương Thành ngồi ngay ngắn trên sofa trong phòng riêng, quay đầu nhìn Lâm Mạn Ny biểu tình cứng ngắc ngồi cạnh mình.

- Rất hồi hộp sao?

Diệp Dương Thành giơ tay đè lên đôi tay Lâm Mạn Ny vò vải quần trên đùi, ánh mắt an ủi nhìn nàng:

- Thả lỏng đi, có ta ở đây.

- Ừm! 

Lâm Mạn Ny cắn môi, gật mạnh đầu, dường như làm vậy sẽ tăng thêm tự tin cho nàng. Nhưng gật đầu rồi Lâm Mạn Ny vẫn rất căng thẳng.

Bàn tay phải Diệp Dương Thành bóp chặt hai tay Lâm Mạn Ny, ngước lên nhìn cửa phòng đóng kín, lại nhìn quà cáp đặt sẵn trong phòng. Nói thật là Diệp Dương Thành hơi lo chút nữa tình hình sẽ hỗn loạn. Một là mẫu thân hai mươi năm không gặp nữ nhi của mình, một là nữ nhi hai mươi năm không gặp mẫu thân. Hai nữ nhân gặp nhau, trời biết sẽ xảy ra cảnh tượng kinh thiên động địa gì.

Diệp Dương Thành không lo Tạ Hiểu Di sẽ khiến Lâm Mạn Ny thất vọng, vì nhìn từ mặt nào Tạ Hiểu Di không có lý do gì làm ra hành động khiến Lâm Mạn Ny khó chấp nhận được. Mẹ con gặp mặt vốn là cảnh tượng ấm áp.

Rất nhanh tiếp tân đưa cơm rượu Diệp Dương Thành kêu vào trong phòng, đặt trên bàn vuông trướcmặt hai người. Tiếp tân cầm khay đi ra, định đóng cửa phòng thì ngoài cửa chợt vang giọng nữ nhân trung niên.

- S63, S65, S66... là chỗ đó!

Giọng điệu cực kỳ kích động, Diệp Dương Thành nghe thanh âm của nữ nhân trung niên liền biết Tạ Hiểu Di đã đến. Lâm Mạn Ny ngồi bên cạnh Diệp Dương Thành, nghe thanh âm hì căng thẳng rung người, nàng cúi đầu, cục xúc bất an.

Diệp Dương Thành không để Lâm Mạn Ny cúi đầu ngồi im, khi hắn thấy bóng người ngoài cửa liền kéo nàng đứng dậy. Ánh mắt Diệp Dương Thành giao nhau với Tạ Hiểu Di vừa tìm được số phòng bước tới gần.

Ngạc nhiên giây lát sau Diệp Dương Thành gật đầu với Tạ Hiểu Di, cười nói: 

- Chào a di.

Diệp Dương Thành vừa chào vừa kéo góc áo Lâm Mạn Ny, nhưng lúc này nàng cứng ngắc không thể nhúc nhích. Lâm Mạn Ny như khúc gỗ đứng im tại chỗ, không có can đảm ngước lên nhìn Tạ Hiểu Di.

Lâm Mạn Ny im lặng, hai vai Tạ Hiểu Di run run, khuôn mặt đẫm lệ.