Chắp Vá Hạnh Phúc

Chương 52: 52: Bí Mật





Khi cả nhà Phó Cẩn đang say giấc ngủ thì tiếng mở cửa vang lên.

Đôi mắt hồ ly khẽ mở ra, nhìn Sở Uyển phát hiện cô không thức, anh mới liếc mắt nhìn Từ Nam, giọng nhỏ nhỏ phàn nàn như sợ đánh thức người trong lòng.
- Có việc gì, mà đang trưa cậu lại đến làm phiền bệnh nhân vậy?
- Nhược Đông suýt bị người khác hại chết.

May mắn tôi đã có chuẩn bị từ trước, mới cứu được ông ta.

Từ Nam nhìn anh, bình tĩnh ngồi xuống ghế nói.

Phó Cẩn khẽ nhíu mày, khuôn mặt trầm tư.

Từ Nam thong thả rót nước uống chờ đợi.
- Giúp tôi điều tra bà ấy đi.
- Cậu suy nghĩ kỹ rồi.
- Ừ.
- Được, vậy tôi đi đây.
Từ Nam nói xong liền rời đi luôn.

Phó Cẩn đưa tay vuốt ve gương mặt ngủ say bên cạnh, ánh mắt tràn đầy yêu thương.
---------------------
Phó gia
Nhược Lan vừa ăn cơm xong, đang ngồi nhâm nhi tách trà dưỡng nhan, thì tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên.

Bà ấy từ tốn đặt tách trà xuống bàn, rồi mới cầm điện thoại lên nghe.
- Alo
- Bà chủ, mọi việc đã được xử lý xong.
- Vất vả cho cậu rồi.

Tiền tôi sẽ chuyển vào tài khoản cho cậu luôn.
- Cảm ơn bà chủ.
Nhược Lan tắt máy, liền nhanh tay ấn chuyển khoản luôn.

Cắt đi được khối u, tâm tình bà ấy trở lên tốt hơn nhiều.


--------------------
Nhà giam riêng
Trong phòng giam, Nhược Đông sắc mặt tái nhợt, mắt nhắm chặt nằm trên chiếc giường bệnh đơn giản.

Một tay ông ta được còng vào cạnh giường.

Xung quanh giường, có vài người mặc áo blouse trắng đang kiểm tra số liệu.

Từ Nam lạnh lùng bước vào.

Mọi người trong phòng liền quay sang đồng thanh chào.
- Chào thủ trưởng.
- Ông ta sao rồi?
Anh ấy lạnh đãm ngồi xuống cái ghế duy nhất trong phòng, khàn giọng hỏi.

Trình Y - nữ quân y đắc lực dưới trướng Từ Nam liền đáp :
- Thưa thủ trưởng, do chúng ta phát hiện kịp thời lên chất độc chưa kịp ngấm nội tạng ông ta.

Chúng tôi đã kiểm tra sơ bộ, khoảng ít phút nữa ông ta sẽ tỉnh dậy.
- Tôi biết rồi, các người ra ngoài đi.
- Vâng thủ trưởng.
Mọi người liền lần lượt ra ngoài.

Từ Nam ung dung ngồi đợi.

Chỉ mấy phút sau, mắt Nhược Đông động đậy rồi chầm chậm mở ra.

Xác định bản thân vẫn còn sống, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm.
- Sao? Dạo một vòng quỷ môn quan thú vị chứ?
Đôi mắt Nhược Đông nhìn về phía phát ra tiếng nói, phát hiện người đàn ông có chút quen thuộc.

Nhìn kỹ, ông ta mới nhân ra đây chính là kẻ bắt ông ta ở khu nhà hoang, Nhược Đông trợn tròn mắt tức giận.

Nếu không phải tên lắm chuyện này giúp Phó Cẩn, ông ta sẽ không bị bắt, càng sẽ không bị trúng độc suýt mất mạng.
- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, là tôi cho người cứu ông đấy.
- Là mày bắt tao, tao mới bị như thế.
Xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, Từ Nam hờ hững đứng dậy đi về phía ông ta.

- Đúng là tôi bắt ông nhưng tôi không muốn ông chết.

Có kẻ muốn ông đem bí mật xuống mồ.
Sắc mặt Nhược Đông tái xanh, im lặng không nói.

Giọng Từ Nam tràn ngập dụ hoặc nói :
- Chỉ cần nói những gì ông biết ra, tôi đảm bảo sẽ bảo vệ ông.
- Thật thật chứ? Cậu sẽ bảo vệ được tôi sao?
Ông ta nghi ngờ nhìn anh ấy, giọng lắp bắp hỏi.

- Tất nhiên, ông cũng biết người của tôi tốt thế nào rồi mà.
Suy nghĩ một lúc, Nhược Đông hít một hơi thật sâu, giọng ồm ồm suy yếu nói :
- Trước khi lấy chị tôi, Phó Thương có yêu một cô gái tên là Cẩm Chi.

Do gia tộc liên hôn, Phó Thương bị ép phải lấy chị tôi, nhưng ông ta vẫn âm thầm qua lại với cô gái đó đến mức có bầu.

Chị tôi vô tình phát hiện được, bèn sai người lái xe đâm chết cô gái ấy.

Mấy ngày sau, Phó Thương ôm một đứa bé sơ sinh trở về.

Chị ấy không chút tức giận, còn tỉ mỉ quan tâm chăm sóc, Phó Thương liền để chị ấy làm mẹ đứa trẻ đó.
- Sao ông biết chuyện bà ta sai người lái xe?

Từ Nam nghi vấn hỏi ông ta.

Từ lời nói của Nhược Đông, có thể thấy chị ông ta là kẻ suy nghĩ rất chu toàn và tỉ mỉ.

Bà ta không thể nào đem nhược điểm trí mạng cho kẻ ngu ngốc trước mặt biết được.
- Do tôi vô tình nghe được.
- Ông có chứng cứ không?
- Tôi không có chứng cứ, nhưng tôi nghe chị ấy phân phó việc đó cho Nhược Mã.
- Nhược Mã là kẻ nào?
Từ Nam hỏi lại.

- Là vệ sĩ trước đây của chị tôi.

Khi chị tôi đi lấy chồng, anh ta liền rời khỏi Nhược gia.

Tôi nghĩ có lẽ anh ta vẫn đang làm việc cho chị tôi.
- Hết rồi?
- Ừ, tôi chỉ biết nhiêu đó thôi.
Từ Nam cười lạnh nhàn nhạt nói :
- Được rồi, tôi đi trước.

Ông cứ yên tâm mà ở đây.
Chưa đợi Nhược Đông ý kiến, Từ Nam liền rời đi.

Xem ra anh ấy lại phải bận rộn, giúp Phó Cẩn tìm hiểu rõ ngọn ngành câu chuyện rồi.

Vừa đi Từ Nam vừa gửi tin nhắn cho Phó Cẩn.
Cùng lúc đấy ở bệnh viện, Phó Cẩn vừa ăn cơm tối xong, điện thoại kêu lên báo có tin nhắn.

Anh cắn hết miếng táo Sở Uyển gọt, mới đưa tay lấy điện thoại.

Trên màn hình hiển thị hai chữ "Từ Nam", anh ấn nút mở tin nhắn.

"Chuyện có chút phức tạp, đợi tôi điều tra xong sẽ gửi cho cậu sau"
Xem xong, anh liền tắt máy, thì Sở Uyển mở cửa bước vào.

Anh liền ngẩng lên nhìn Sở Uyển cười nói :
- Em đi lâu thế? Tôi sắp chán chết rồi!
- Em về nhà tắm rửa thay quần áo.

Tiện thể hầm cho anh chút canh bổ máu.

Với lại, em phải dỗ Tiểu Xuyên mãi thằng bé mới chịu ở nhà.


Xong lại còn chuẩn bị đồ cho anh nữa, em làm sao nhanh được.
Cô vừa đáp lời anh, vừa đem canh cùng túi đồ để lên bàn.

Khi cô bước lại gần giường, Phó Cẩn nắm tay cô, kéo cô ngồi lên đùi anh.

Sở Uyển sợ chạm vào vết thương muốn đứng dậy, nhưng tay anh cuốn lấy chặt eo cô.

Sở Uyển tức giận trừng mắt nói :
- Thả em ra, không vết thương của anh chảy máu mất.
- Ngoan để tôi ôm em chút.
- Phó Cẩn, anh ngoan ngoãn chút đi.
Anh cúi đầu xuống sát tai cô, giọng trầm thấp gợi tình nói :
- Bảo bối, em cảm nhận đi, nó nhớ em.
Bên dưới, cự long cứng rắn chọc vào mông Sở Uyển.

Đôi mắt cô rực ánh lửa, tức giận bẹo eo anh nói :
- Sao anh lại thế nữa vậy? Cả ngày suy nghĩ linh tinh.
Mặc kệ lời cô nói, cả người anh sán lại, tỏ vẻ đáng thương nói :
- Hai chân tôi đã bị thương rồi.

Chẳng lẽ, em lỡ để chân giữa của tôi, cứng mãi như thế sao? Bảo bối, em giúp tôi đi.
Phó Cẩn thấp giọng cầu xin cô.

Nhìn gương mặt đẹp trai cố tỏ vẻ đáng thương, Sở Uyển biết nhưng vẫn mủn lòng đồng ý.

Vì một phút mềm lòng, cái giá phải trả là cả đêm cô nằm loát cự long cho anh.

Đến khi tay cô mất cảm giác, người đàn ông bên cạnh mới tha cho cô.

Sở Uyển lại phải dậy thu dọn nòng nọc anh bắn ra, rồi mới trèo lên giường.

Phó Cẩn thoả mãn ôm cô ngủ.