Charlie Bone 2: Charlie Bone Và Quả Cầu Xoắn Thời Gian

Chương 16




“Tránh ra!” Một giọng khàn đục vang lên đằng sau.

Đang sẵn run lẩy bẩy, Charlie giật thót mình và quay lại. Gương mặt đỏ gay của ông Weedon hiện ra giữa đám cành cây rối rắm; ông đội chiếc mũ bảo hiểm đen bóng, và Charlie trông thấy một lưỡi cưa nằm chặt trong đai bao tay màu đen của người đàn ông vạm vỡ này.

“Cái cây này rất nguy hiểm,” ông Weedon la lên. “Ta đã bảo bọn nhóc là không được chơi gần nó mà.”

“Cháu có chơi đâu,” Charlie cãi. Fidelio đã bắt kịp và nó thấy tự tin hơn.

“Ồ, không hả, Charlie Bone? Mày không bao giờ chơi chứ gì? Mày là một thằng bé nghiêm túc chứ gì?”

“Ông biết gì về cháu mà nói nào,” Charlie nổi cáu. “Ông không thể…”

Một tiếng nổ lớn, tiếp sau là tiếng cưa xè xè, ông Weedon vén đường qua cái cây rậm rạp, tiến đến chỗ Charlie. Cành cây văng tung tóe khi lưỡi cưa nghiến vô gỗ và cành lá.

“Đi nào!” Fidelio kéo áo chùng của Charlie. “Tụi mình ra khỏi đây đi.”

“Ông đó thật nguy hiểm,” Charlie lẩm bẩm khi chúng chạy khỏi đám cây. “Làm sao ông ấy lại biết em?”

“Tại em nổi tiếng quá mà,” Fidelio nói, thở gấp gáp.

Giờ chúng đã đủ xa khỏi ông Weedon nên có thể dừng lại nghỉ.

“Chuyện bị lạc trong khu bỏ hoang học kỳ rồi là hẳn một sự kiện đấy chớ. Tất cả mọi người đều phải biết em là ai.”

Charlie ước sao cho mọi việc không phải như thế.

Một hồi còi đi săn rúc lên, báo hiệu đã hết giờ giải lao.

Nhiệt độ vẫn tụt xuống vùn vụt. Sau bữa tối, những đứa trẻ có phép thuật, như thường lệ lại tới phòng Nhà Vua để làm bài tập về nhà. Chính tại đây đã nổ ra cuộc tranh luận nảy lửa giữa hai anh bạn lớn của Charlie : Tancred torsson và Lysander Sage.

Lysander là người nhạy cảm với cái lạnh nhất. Nhưng vốn là người hay bông lơn, nên nếu có ca cẩm thì cũng theo kiểu thân thiện, đúng hơn là tếu táo. Nó nói nguyên văn như thế này với Tancred:

“Tanc, mày đã làm gì với thời tiết vậy?”

“Cả ông mà cũng không biết à!” Tancred nhảy dựng lên và dậm chân, “Tôi tưởng trong cả đám thì ông phải là người biết rõ hơn chứ?”

Lysander chưa kịp đáp lời, thì Manfred Bloor lên tiếng. “Thôi đi, Tancred! Thương thằng bạn của chúng ta một chút coi. Mày đang làm nó chết cóng đó.”

“Tôi có làm đâu!” Tancred giãy nãy, vò xé mái tóc nhiễm điện của mình.

“Nó giỡn thôi mà, Tanc,” Lysander mỉm cưởi, nói.

Đến lúc này thì một vài đứa trẻ bắt đầu cảm thấy bất an.

Charlie đặc biệt lo âu. Lysander và Tancred đã cứu nó ra khỏi khu bỏ hoang. Họ đã cùng nhau hợp lực chống lại những thế lực hắc ám đang rình rập trong Học viện Bloor. Nhìn hai người cãi nhau, nó không chịu nổi.

“Bây giờ ông về phe nó rồi à?” Tancred hỏi, trừng mắt nhìn đồng minh cũ của mình.