Chất Nữ

Chương 10: Yến Hội




Kỳ thật cũng không phải hoàng thái tử keo kiệt nguyên liệu, không chịu hậu đãi môn hạ. Mà là đầu bếp phủ thái tử tay nghề quá mức tồi tệ, căn bản nấu ra món ăn không có mùi vị gì hết.

Đơn giản món cá vừa nãy, vốn là mỹ vị nhưng vảy cá không được đánh sạch, mùi tanh vẫn còn, không biết sốt kiểu gì, chẳng những không ngon miệng, mà thịt lại nhạt vị không ngon.

Khương Tú Nhuận kiếp trước mặc dù đã từng chịu khổ, thế nhưng nàng thân là vương nữ Ba quốc vương, từ nhỏ cũng là cẩm y ngọc thực, trời sinh đầu lưỡi phú quý.

Cuộc đời lên voi xuống chó là chuyện thường, nhưng cơm rau canh dưa cũng chẳng sao cả, nhưng điều không thể nhẫn nhịn, chính là nguyên liệu nấu ăn đều là mỹ vị, nhưng lại bị người thô kệch chà đạp tới mức ăn không ra vị gì.

Khó chịu bậc này, giống như một cô nương xinh đẹp ở nơi thôn dã bị đại Hán thô lỗ chà đạp, khiến người đứng nhìn như nghẹn một ngụm khí trong ngực.

Những thức ăn khác ở trên bàn cũng y như vậy, thiếu dầu thiếu lửa.

Có lẽ do chủ nhân ở đây cũng không phải người khó tính, chỉ cần ăn no là được, nên cũng chẳng quan tâm tới chuyện phòng bếp, lười biếng đến vậy là cùng.

Mặc dù Khương Tú Nhuận cũng không muốn lộ ra vẻ mặt chán ghét, nhưng dáng ăn của nàng thực khiến người ta mất hứng.

Phượng Ly Ngô không phải là một chủ nhân hiếu khách, nhưng cũng nhìn ra vẻ mặt không thích của tiểu Khương công tử— dáng dấp thiếu niên đoan trang nâng bát, ngón tay dài nhỏ nắm đôi đũa, nhưng lại lười biếng không gắp thức ăn, chỉ ăn từng miếng từng miếng cơm không. Quang cảnh đôi môi nhỏ khẽ mở nuốt từng miếng cơm nhỏ lại lộ ra mấy phần mị sắc.

Một thiếu niên lang vốn nên có dáng vẻ anh tuấn sảng khoái, hết lần này tới lần khác lại tỏ vẻ âm nhu, chẳng trách lão cha hắn cũng có thể viết ra cái câu "Dung mạo điệt lệ" để bán nhi tử tới đây. Cũng may mà tiểu tử này gian hoạt, cố ý tô lông mày, nếu không sẽ thực sự khiến phụ hoàng hắn hiểu lầm quốc quân Ba quốc giễu cợt hoàng đế Đại Tề yêu thích nam sắc, một đao chặt đầu hắn luôn.

Nhìn nàng chậm chạp ăn cơm, Phượng Ly Ngô dứt khoát hỏi:

- Đồ ăn không ngon miệng sao?

Khương Tú Nhuận cảm thấy mình về sau cũng chẳng giúp gì nhiều trong việc hiến kế trị quốc cho vị hoàng thái tử này, đã nhận tiền của người ta cũng phải làm chút việc, chi bằng chỉ điểm một hai lo cho cơm canh của hắn, cũng coi như tận lực công hiến sức mọn của mình.

Nàng liền chỉ vào đĩa cá nói:

- Món cá này hấp hơi quá lửa, nguyên liệu đã át hết vị tươi non của cá. Nếu tại hạ không đoán sai, có lẽ đầu bếp có thói quen mở nắp cho bay bớt mùi, hơn nữa vảy cá nội tạng cũng chưa làm sạch sẽ, vẫn còn mùi tanh. Còn món măng xào thịt này...

Khương Tú Nhuận mặc dù không tự mình vào bếp, nhưng kiếp trước nàng bị Tần Chiếu nuôi dưỡng bên ngoài phủ, trong lúc rảnh rỗi nàng đều thích đi xem đầu bếp nấu cơm, bản lĩnh đứng ngoài chỉ điểm cách làm cũng rất cao, mấy lời bình này vừa xuống, liền nói đúng chỗ.

Đáng tiếc như đàn gẩy tai trâu, Phượng Ly Ngô căn bản chẳng cảm thấy bàn đồ ăn này có vấn đề gì cả.

Nhưng hắn có ý chiêu an vị chất tử đại tài này, sao lại keo kiệt chút rượu thịt được? Liền gọi quản sự bên cạnh truyền lời công tử tiểu Khương cho đầu bếp nghe, lệnh hắn làm lại một bàn đồ ăn khác, nếu làm không tốt, liền cuốn gói rời khỏi đây.

Chỉ một lát sau, món cá được dâng lên trước.

Phượng Ly Ngô ra hiệu Khương Tú Nhuận động đũa trước.

Nàng ăn một miếng, lông mày giãn ra, nấu nướng như vậy mới đúng, lộ ra được mĩ vị của món ăn!

Phượng Ly Ngô cũng thử một miếng, tinh tế cảm nhận hương vị, cũng phát hiện hương vị khác hẳn so với lúc trước, đối với vị hoàng thái tử không có yêu cầu gì về chuyện ăn uống mà nói, đây là lần đầu tiên trong đời cảm thấy món ăn ngon tới vậy.

Sau đó, các món ăn khác được chế biến lại lần lượt được dâng lên, hai người cũng không nói chuyện, chỉ chuyên tâm dùng bữa. Sau khi ăn cơm xong, Khương Tú Nhuận cám tạ thái tử khoản đãi, sau đó cáo từ lên xe ngựa rời khỏi phủ thái tử.

Lúc sắp lên xe ngựa, Tần Chiếu mang theo một chiếc hộp gói trong vải bông, hếch cằm đưa cho nàng, nhướng mày nói:

- Này, đây là vàng thái tử thưởng cho ngươi.

Vẻ mặt của hắn mang theo sự khinh miệt, phảng phất coi thường vị công tử tiểu Khương này bất quá chỉ là kẻ sa cơ thất thế bám lấy đùi thái tử.

Việc này căn bản vốn không phiền một tên hộ vệ thiếp thân của thái tử như hắn xuất mã. Nhưng không biết Tần Chiếu làm sao, nhìn thấy dáng vẻ thờ ơ của tiểu tử này đối với hắn, hắn liền cố ý lấy chiếc hộp trong tay quản sự, đi tới trước nói với công tử tiểu Khương.

Khương Tú Nhuận hiện giờ không như trước, thân phận của nàng với Tần Chiếu cũng ngang hàng nhau đều là chó sẵn của thái tử, vì thế vị Tần tướng quân cũng đừng nghĩ tới chuyện lên mặt với nàng.

Ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn, nàng chỉ quay người nói với thị nữ bên cạnh:

- Thiển nhi, nhận lấy, thưởng cho Tần tướng quân chút vàng lá.

Thiển nhi vốn một đường ăn xin đến đây, cũng thường thấy các đại gia hay thưởng vàng, nên ở trong hộp bẻ một miếng vàng lá nhỏ, dùng hai ngón tay bắn về phía ngực của Tần Chiếu, nói:

- Công tử thưởng, cầm lấy mua rượu uống!

Nói xong liền nhảy lên trên xe ngựa, ngồi bên cạnh phu xe phân phó hắn đánh xe hồi phủ.

Bánh xe lăn nhanh, chớp mắt đã rời khỏi, chỉ còn lại Tần Chiếu tức giận đứng đó, mặt đỏ găng lên nhặt mảnh vàng hung hăng đấm lên trên tường.

Tiểu tử này thân là chất tử, chỉ là kẻ ăn nhờ ở đậu, vậy mà nhiều lần lại không nể mặt mũi hắn. Thực sự cho rằng được hoàng thái tử để mắt, hắn liền một bước lên mây sao?

Hừ, cứ chờ đấy!

Chuyện thái tử chiêu nàng làm môn hạ, Khương Tú Nhuận cũng không nói cho ca ca biết. Hôm đó lúc rời đi, Phượng Ly Ngô đã từng căn dặn nàng, vì thể diện của Ba quốc, cũng không cần lộ ra chuyện chất tử Ba quốc làm môn hạ cho thái tử Tề quốc.

Mặc dù không biết Phượng Ly Ngô có mục đích gì, nhưng đây cũng là điều mà Khương Tú Nhuận muốn, nàng vốn cũng không nguyện ý tham dự vào chính sự các nước, ba năm sau nàng sẽ rời khỏi đô thành, nàng tin tưởng khi đó mình đã tích lũy đủ ngân lượng, khiến nàng với ca ca cả đời vô lo.

Còn thiên hạ này, là Đại Tề thống nhất hay là Lưu Bội của Lương quốc vượt lên cũng đều chẳng có quan hệ gì với nàng hết.

Chỉ là sau cuộc so tài ở thư viện, tài danh của chất tử Ba quốc Khương Hòa Nhuận đã lan xa. Bởi vì lúc tham gia so tài có rất nhiều người, nên ấn tượng của họ với vị chất tử gầy yếu này rất sâu sắc.

Đại Tề tôn trọng đại nho, mà vị thiếu niên mười sáu tuổi lộ ra vẻ sắc bén, đủ khiến hắn trở thành nhân vật phong vân ở thành Lạc An. Ngay cả mấy vị quý nữ nhà vương hầu cũng hiếu kì phong thái của vị chất tử Ba quốc này.

Nên khi thấy thiệp mời như nước tiến vào phủ, Khương Chi thân là huynh trưởng quả thực cảm thấy bất an, nói với Khương Tú Nhuận:

- Muội kết giao với nhiều vương hầu quý tử như vậy từ lúc nào thế? Chúng ta hiện tại chỉ là chất tử, không có chỗ dựa, kết giao với người ta phải thận trọng ngôn từ cử chỉ, nếu không cẩn thận khiến người ta nắm được nhược điểm, sẽ mang tới họa sát thân!

Khương Chi nói như vậy, cũng không phải là hù dọa Khương Tú Nhuận, ngay hôm qua, trong nhóm chất tử thành Lạc An đều nghe thấy chuyện chất tử Yến quốc bị giết chết ngay tại phủ của mình, thiếu niên mới mười tám tuổi hôm qua vẫn là công tử được sủng ái, mỗi ngày ở thành Lạc An đều tổ chức yến hội mở rộng quan hệ, cuộc sống tiêu dao phung phí.

Sau đó phong vân đột biến, lão quốc vương Yến quốc băng hà, tân vương kế vị, Yến quốc chính là quốc gia trợ lực chính cho Đại Tề trong việc trấn áp tộc người nhung ở biên cương, là minh ước không thể lay động.

Tân vương đề xuất củng cố mình ước, yêu cầu Tề đế giết chết huynh đệ ruột của mình đang là chất tử trong thành Lạc An, không cho hắn cơ hội trở về Yến quốc, cắt đứt mọi khả năng tranh đoạt vương vị với mình.

Cân nhắc thiệt hơn, chất tử Yến quốc biến thành quân cờ không quan trọng bị hi sinh. Chất tử Yến quốc đang tổ chức yến tiệc linh đình, đột nhiên bị binh lính Đại Tề xông vào, chặt đầu đặt vào trong hộp đưa về Yến quốc.

Đây chính là "thỏ chết hồ bi", đồng cảm với nhau, sau chuyện này đám chất tử ở Lạc An đều im hơi lặng tiếng.

Chất tử Yến quốc chính là ví dụ, dù bản thân là chất tử cường quốc, nhưng sau này có thể thuận lợi về nước hay không thì còn phải xem số mệnh thế nào.

Huống chi là chất tử giống như hai huynh muội Khương Chi vốn không được sủng ái.

Khương Tú Nhuận biết ca ca lo lắng trong lòng, nhưng đáng tiếc dù nàng biết rõ thế sự, nhưng dù hai huynh muội họ có sống thu mình, khiêm tốn đối nhân xử thế, thì kết cục sẽ phải vong mạng nơi đất khách cũng sẽ chẳng thay đổi.

Đã như vậy, chẳng bằng nắm chắc cơ hội, ngẩng mặt làm người xem đời này trọng sinh sống lại, nàng có thể thay đổi vận mệnh được hay không.

Hiện tại, nàng đang dựa vào hoàng thái tử Phượng Ly Ngô, nên cũng muốn tận lực tỏ ra bản thân hữu dụng một chút, đến lúc đó dù có biến cố gì, người ta cũng nể mặt hoàng thái tử một chút. 

Mà nếu như nàng dự đoán không sai, hoàng thái tử muốn nàng đầu nhập theo phe thái tử, không phải là vì muốn lợi dụng thân phận chất tử của nàng, để thám thính tin tức tình hình của các nước khác.

Nhưng du sao nàng cũng không thể đóng cửa không tiếp khách được.

Thế là Khương Tú Nhuận xếp những thiệp mời kia lại một chồng, cẩn thận xem hết một lượt, sau đó mới quyết định.

Bất quá những thiếp mời kiểu như Dương Giản đích tôn của Dương Gia, Khương Tú Nhuận liền xin miễn thứ cho kẻ bất tài, liền kiếm cớ khước từ.

Kiếp trước, nàng biết tên này yêu thích nam sắc, đi tới phủ hắn làm khách, có khi dây lưng cũng phải lỏng ra mấy phân ấy chứ.

Đến lúc đó bí mật kinh thiên của mình bị bại lộ, tên mặt lạnh Phượng Ly Ngô chẳng phải sẽ thẹn quá hoá giận chém mình thì xong đời. Cho nên thiếp mời kiểu như thế này, tốt nhất là kính nhi viễn chi thì hơn!

Bây giờ, trong tay Khương Tú Nhuận khá dư dả, trong phủ lại tăng thêm không ít người, đầu bếp mã phu đều đầy đủ, ngay cả y phục của huynh trưởng, nàng cũng cho người may thêm mấy rương lớn.

Khi đi dự tiệc cũng phong quang hơn trước.

Nàng trong lòng thầm nghĩ nếu cứ tô lông màu có khi sẽ khiến mọi người sinh nghi, chi bằng cứ phô bày sự yếu đuối âm nhu, mới có thể lộ ra chút dương cương. Thế nên y phục của nàng đều được độn thêm đệm ở bả vai, trong giày nhét thêm vải, cổ áo cũng cao hơn che kín hầu kết.

Kiểu dáng của áo bào cũng phải may rộng một chút. Nên khi nàng mặc nam trang liền mang theo một phần khí khái hào hùng, khoác thê áo bào liền biến thành thiếu niên mang dáng vẻ nhàn vân dã hạc, tiêu sái buông thả.

Sau khi tiểu công tử Ba Quốc mặc trang phục như vậy đi tham dự yến tiệc ở phủ Kính hầu, nhóm quý nữ chưa gả đều nhỏ to bàn tán về hắn, thầm nghĩ trong lòng: "Thiên hạ sao lại có thiếu niên linh tú lỗi lạc như vậy cơ chứ!"

Nhưng cũng có người coi thường thiếu niên nhìn như nữ tử này, ví dụ như Điền Oánh.

Nhìn thấy Khương Tú Nhuận xuất hiện ở đại sảnh, chỉ liếc mắt nhìn qua, sau đó nhếch môi nói:

- Thiếu niên gầy gò như vậy, có chỗ nào bì được với thái tử anh tuấn vĩ ngạn cơ chứ?

Kính hầu có quan hệ rộng rãi, lần này tổ chức yến hội là vì cháu gái mình cũng chính là chất nữ Cao Ly quốc - Điền Oánh, mượn cơ hội mời hết các chất tử chất nữ những nước khác tới đây.

Mà Hoàng thái tử Phượng Ly Ngô cũng nhận được thiếp mời. Lần này Điền Oánh đến Lạc An, chính nhằm vào vị hoàng thái tử anh tuấn trẻ tuổi này. Nàng ta năn nỉ ông cậu tạo cơ hội cho mình để lại ấn tượng tốt trước mặt Phượng Ly Ngô.

Y phục trang sức hôm nay của nàng, đều kiều mị xinh đẹp động lòng người.

Thế nhưng Khương Tú Nhuận trong nội tâm lại cảm thấy, ánh mắt mà vị hoàng thái tử kia nhìn nữ nhân cũng y hệt như đầu lưỡi của hắn vậy, chính là "lục súc không phân", đúng là phung phí của trời.

Điền Oánh dụng tâm ăn mặc trang điểm như vậy, nhưng trong mắt hoàng thái tử chỉ có lẽ chỉ nhìn thấy giá trị lợi dụng của nàng ta là bao nhiêu, còn về phần ngực lớn ngực nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp hay kiều mĩ, đúng quả thực chẳng có bao nhiêu tác dụng