Chất Nữ

Chương 166: Đậu Phu Nhân




Phượng Vũ tự xưng là kẻ đa tình, thế nhưng lại mặc kệ tình ý của tiểu thư Dương gia dành cho mình, mà cứ đơn độc tương tư Khương Tú Nhuận.

Có điều, thứ chân chính làm cho nam nhân này say lòng chính là vạn dặm cẩm tú non sông.

Phượng Vũ biết rõ nếu trèo lên ngôi cửu ngũ, mỹ nhân tất nhiên cũng nằm trong lòng bàn tay.

Nhưng nếu muốn tạo phản, một mình hắn cũng không thể làm được, cho nên hắn vụng trộm cấu kết với các đại thế gia Tề triều.

Mà suy nghĩ của các đại thế gia phần lớn đều giống như Dương gia, nhìn qua thì đứng ở thế trung lập, nhưng kỳ thực đều đang quan sát xem xét thế cục.

Phượng Vũ cũng không nóng vội. Ngồi vững ngai vàng ở Lạc An phồn hoa, nhìn thì có vẻ oai phong đấy, nhưng bất quá chỉ là ngồi trên giường sưởi mà thôi. Còn những thay đổi trong thái độ của đám thế gia chính là thêm bớt củi dưới giường.

Đại Tề đánh hạ Ngụy quốc, tuy là bù được chút thiếu hụt trước mắt, thế nhưng Ngụy quốc cũng chẳng phải miếng thịt mỡ, so ra chỉ là hạt cát trong sa mạc mà thôi.

Nghe nói Phượng Ly Ngô đã giảm thuế cho Ba quốc, hắn không khỏi cười lạnh. Phượng Ly Ngô đúng là kẻ bị nữ sắc làm cho mê muội. Giảm thuế cho Ba quốc, vậy thì trong lòng đám tiểu quốc đang phải tiến cống làm sao chịu để yên, có khi đều nháo ầm ĩ lên muốn được giảm thuế.

Bây giờ hắn liên lạc với Cao Ly và Yến quốc, chỉ cần hai nước này bằng lòng phản chiến với Đại Tề, như vậy kế hoạch tách ba quận của hắn ra thành khu tự trị cứ vậy mà thành.

Nghĩ đến đây, hắn lại cảm thấy may mắn vì Phượng Ly Ngô trầm mê Khương Tú Nhuận, không chịu chia sẻ mưa móc với Tào cơ và Điền cơ. Vậy cái gọi là hiệp ước liên bang cứ như vậy mà xuất hiện vết nứt.

Cho dù Khương Tú Nhuận của Ba quốc quả thực có tướng vượng phu, thì phu quân trong tương lai của nàng cũng chỉ có thể là Phượng Vũ hắn, vượng thì cũng là vượng hắn.

Phượng Vũ nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn. Hắn phất tay cho Tần Chiếu lui xuống, tay vuốt ve phượng cầm, gảy khúc Cao sơn lưu thủy mà Khương Tú Nhuận yêu thích.

Trở lại Lạc An, hội hoa đăng cũng đã bắt đầu, nhóm quý tử quý nữ đều kích động muốn được gặp mặt nhau.

So với tình cờ gặp nhau trên phố, dưới hoa đăng nở nụ cười xinh đẹp trở nên tự nhiên hơn nhiều.

Nếu là nhóm chất tử lưu lại thành Lạc An, ngày lễ như thế này càng phải thận trọng từ lời nói tới việc làm, không được rêu rao. Hiển nhiên là vô duyên với lễ hội hoa đăng.

Nhưng hiện tại, Khương Tú Nhuận lấy thân phận khách quý nhập Tề, tất nhiên sẽ không bị điều này gò bó. Thậm chí nội giám sáng sớm nay đã phái người, mang theo hoa văn làm hoa đăng tới hành cung để Khương Tú Nhuận lựa chọn, sau đó để cho nghệ nhân tay nghề tinh xảo làm ra hoa đăng, treo khắp hành cung Ba quốc, đứng ở con phố dài mười dặm vẫn có thể nhìn rõ.

Kiếp trước, Khương Tú Nhuận mặc dù ở thành Lạc An thời gian dài, nhưng lại chưa bao giờ dùng danh nghĩa của mình đặt làm hoa đăng. Trải nghiệm hiện tại quả thực mới mẻ, nàng chọn kiểu dáng hoa văn trong cuốn sổ, chính là hoa văn trăm chim tước cuốn quanh đầu cành.

Ở Ba quốc, chim tước chính là biểu tượng cát tường. Năm đó trên đường thánh nữ Ba quốc mang theo con dân tiến vào trung thổ, có cả trăm con chim trước bay tới dẫn đường.

Khương Tú Nhuận vừa nhìn thấy hoa văn này liền thích, lập tức chọn hình vẽ này làm hoa đăng.

Tuy rằng đèn lớn hay nhỏ đều do thợ thủ công làm, thế nhưng những câu đố cuốn trên đèn lại đều cần Khương Tú Nhuận tự tay viết.

Khương Tú Nhuận viết xong, liền để thị nữ treo lên thưởng thức. Nàng tự nhận bản thân văn thải khiếm khuyết, tài hoa có hạn, cho nên câu đố trên đèn đều là do Phượng Ly Ngô giúp đỡ, còn nàng chỉ phụ trách dùng kiểu chữ lệ đẹp đẽ chép lại mà thôi.

Mỗi khi đến hội hoa đăng, thì đều có hội văn chương bình phẩm những câu đố trên đèn. Khương Tú Nhuận nhìn chữ của mình, cảm thấy nét bút có tiến bộ, trong lòng nàng thấy lâng lâng, muốn chính tai nghe được người qua đường khen ngợi nét bút của mình.

Thế nên nàng cởi bỏ váy áo, mặc trường bào của nam tử vào. Gần đây trong nhóm quý tử thành Lạc An nổi lên trào lưu đeo guốc gỗ.

Khương Tú Nhuận cũng chạy theo trào lưu, chân đi guốc gỗ cao đế, nhìn qua thực có phong thái thiếu niên thân hình cao gầy. Trường bào mặc trên người có viền màu đỏ thắm, vạt áo thêu tường vân bạch hạc, tóc dài dùng quan phát, cố định bởi một cây trâm bạch ngọc, càng làm nổi bật phong thái công tử ôn nhuận như ngọc, bên ngoài khoác thêm áo lông cừu màu trắng.

Cách ăn mặc như vậy xuất hiện trên đường phố, hấp dẫn một loạt cô nương chưa kết hôn, các nàng vụng trộm đưa mắt, hai má ửng hồng như mây chiều, không chớp mắt nhìn vị công tư ôn nhuận này.

Thiển nhi cũng học theo chủ tử, mặc nam trang, dáng người nàng vốn cao, bó ngực lại càng lộ vẻ hiên ngang. Trên người mặc trang phục thợ săn màu đen, so với chủ tử của nàng còn giống nam tử hơn. Khương Tú Nhuận thấy vậy thầm than tiếc: "Đáng tiếc cho dáng người ngực vẩy mông cong kia".

Hôm nay, quan lại quý nhân đều không ngồi xe ngựa,  mà mang theo nô bộc nhàn nhã đi bộ dọc theo phố ngắm hoa đăng bên đường.

Trên phố tất nhiên có không ít quan lại ngày xưa có quen biết với Khương thiếu phó - Khương chủ tư nông tư, khi gặp nàng trên phố đều cảm thấy bất ngờ.

Mấy người đều ngẩn ra nhìn Khương thiếu phó, trong nhất thời không biết nên gọi nàng là nữ vương, hay là Khương tiểu công tử????

Bất quá Khương Tú Nhuận lại là thần thái tự nhiên, giống nhau trước kia là quan đồng liêu lúc tình trạng, thành thạo cùng chư vị đại nhân nhóm chào hỏi.

Cái này một hai tới lui, các đại nhân lại lần nữa tìm được lúc trước cùng Khương thiếu phó cùng nhau tâm tình ngôn hoan cảm giác.

Có mấy người còn từng là đồng liêu của Khương chủ tư, đều là người quen biết, nên mọi người liền rủ nhau cùng đi xem hội văn thơ tổ chức ở tửu lâu Đức Phương.

Hoạt động náo nhiệt về văn thơ như này sao có thể thiếu được học sinh thư viện Lạc An. Cho nên vừa bước vào tửu lâu, Khương Tú Nhuận liền chạm mặt với mấy người đồng môn ngày trước.

Đậu Tư Võ vậy mà cũng có mặt ở đây, trông thấy Bạch Thiển đứng sau lưng Khương Tú Nhuận, liền rướn cổ lên. Thế nhưng hôm đó đi dứt khoát như vậy, giờ cũng ngại ngùng tới bắt chuyện, cảm thấy quá mất mặt nam nhân.

Đám học sinh môn hạ tụ tập chung quanh Mộc Phong tiên sinh, lây dính mấy phần nhàn hạ của tiên sinh, mặc dù biết đồng môn khi xưa là nữ tử, nhưng không vì vậy mà giảm bớt không khí hoà thuận với nàng.

Mỗi một bàn đều có năm sáu đồng môn ngồi chung một chỗ, nhàn nhã nói chuyện phiếm, vô cùng náo nhiệt.

Trong đó có một người đột nhiên nhắc lại chuyện cũ. Nói ngày trước khi Khương Tú Nhuận còn ở thư viện nhất định không chịu cùng bọn họ tắm rửa, kể lại cho Khương Tú Nhuận nghe lúc đó họ ở sau lưng nàng nghị luận: 

- Khương đồng môn, ngươi đúng là giỏi giấu diếm, khi đó chúng ta còn thương lượng muốn gạt ngươi tới bể tắm trong thư viện, thừa dịp ngươi không chú ý sẽ ném ngươi vào trong bể tắm. 

Khương Tú Nhuận cười mỉm nói: 

- A, vậy tại sao khi đó lại không ném ta xuống vậy? 

Vị đồng môn này liền chỉ vào Đậu Tư Võ đang uống rượu giải sầu bên cạnh nói:

- Bọn ta vừa bàn bạc xong, bị Đậu Tư Võ đi ngang qua nghe thấy, cho rằng chúng ta muốn bắt nạt ngươi, liền lột hết quần áo cả nhóm ném chúng ta vào trong hồ, sau đó còn ác độc mang hết quần áo đi.

Hắn nói xong, cả bàn liền cười ầm lên. Ngày tháng còn ở thư viện, mỗi người đều nhớ kĩ. Hôm đó trời rất lạnh, một đám học sinh không mặc gì từ trong hồ tắm bò ra, ôm gáo che che đậy đậy vội vàng chạy về phòng. Đúng lúc đó bị Mộc Phong tiên sinh đi qua nhìn thấy, liền thuận tay lấy sào phơi quần áo quất vào mông đám học trò. Cả đám như vịt đứng túm lại một chỗ trên hành lang, gáo dừa biến thành thứ che chắn chỗ yếu, toàn thân ướt sũng nhưng vẫn bốc hơi vì xấu hổ.

Cuối cùng tiên sinh hỏi bọn họ tại sao lại mất thể thống như vậy, bọn họ đành nói dối là nước trong bể nóng quá, không chịu được đành phải chạy ra.

Giờ mới biết, hoá ra nguyên nhân là vì cả đám sợ nắm đấm của ác bá một phương Đậu Tư Võ, nên chẳng ai dám khai hắn ra.

Khương Tú Nhuận quả thực không hay biết gì chuyện này cả. Giờ ngồi ngẫm lại, khi còn ở thư viện quả thực Đậu Tư Võ bảo vệ nàng không ít lần. Nghĩ thế nào cũng cảm thấy bản thân mắc nợ hắn.

Khi ánh mắt nàng nhìn qua, Đậu Tư Võ đang buồn bực uống cạn chén rượu, ánh mắt u oán của hắn khiến Khương Tú Nhuận chỉ hận bản thân không thể sống lại một đời nữa để trả món nợ nàng thiếu Đậu đồng môn.

Nhóm đồng môn quay ra hàn huyên chuyện khác, Khương Tú Nhuận liền tự tay rót cho Đậu tiểu tướng quân một chén rượu, tỏ ra áy náy vì lần trước đã lỡ lời.

Đậu Tư Võ được bậc thang, liền lập tức bám vào. Nghe Khương Tú Nhuận giải thích, cũng tỏ ra rộng lượng bỏ qua cho nàng. Sau đó vội vàng chạy tới trước mặt Thiển nhi, khen nàng hôm nay ăn mặc độc đáo, tư thế hiên ngang.

Mọi người đang cười nói vui vẻ, chợt nghe thấy phía dưới truyền đến tiếng nói của mấy vị phu nhân. Hóa ra vừa rồi mọi người đang bàn luận câu đố đèn đặc sắc nhất, bên trên còn viết hết danh sách những câu đố hay được tổng hợp lại.

Những quý phu nhân cũng tới xem, nhìn một chút xem thấy thơ văn hoặc câu đố của trượng phu hay nhi tử của mình được chọn trên đó hay không.

Trong nhóm phu nhân đi tới đầu tiên cũng có cả mẫu thân của Đậu Tư Võ, phu nhân thượng tướng quân - Đậu phu nhân.

Khuôn mặt Đậu phu nhân vốn tràn đầy ý cười bước chân lên lầu, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy nhi tử đang đứng trêu ghẹo một nữ tử cao lớn vạm vỡ, trên mặt còn có vết bớt. 

Trong lòng lập tức cảm thấy ngột ngạt, nhất thời như có gì chặn ở ngực không thở ra nổi.

Bên cạnh Đậu phu nhân có một tiểu thư xinh đẹp dịu dàng thấy vậy liền lập tức đi tới đỡ lấy bà:

- Dì cẩn thận một chút, lang trang có dặn qua bệnh của ngài phải tránh tức giận.

Bởi vì lúc này đứng chung quanh đều là nhóm quý phu nhân, Đậu phu nhân phải nén giận nhìn Đậu Tư Võ:

- Võ nhi, còn không mau qua đây, biểu muội Yên nhi tìm con lâu rồi.

Gần nhất Đậu phu nhân thường xuyên vì cãi nhau với nhi tử mà tức giận, cho nên có lần khí huyết công tâm co giật ngất đi, may mà có lang trung kịp thời bấm huyệt bốc thuốc mới qua khỏi, nếu không suýt chút nữa không gượng dậy được.

Sau lần đó, dù Đậu Tư Võ bất mãn cũng không dám trước mặt mẫu thân cãi lại bà.

Mà vị biểu muội Yên nhi kia, chính là họ hàng xa của Đậu gia, quan hệ tám sào cũng quẳng không tới. Nhưng mà nàng ta lại lọt vào mắt của Đậu phu nhân.

Nàng ta dáng dấp xinh đẹp, mặc dù gia cảnh có chút sa sút, thế nhưng vẫn là tiểu thư quý tộc, nhìn thế nào thì cũng tốt hơn một xấu tì ở thôn quê.

Đậu phu nhân trước kia cũng chỉ nghe nói Bạch Thiển thô bỉ, hôm nay nhìn thấy nàng, trên người mặc trang phục thợ săn như nam nhân, ngực phẳng lì, cao to vạm vỡ, vừa nhìn đã khiến bà cảm thấy chán ghét.

Nhi tử của mình đúng là bị thần kinh, sao thích ai không thích lại bị cái thể loại nam không ra nam, nữ không ra nữ này mê hoặc.

Nhìn kỹ Bạch Thiển, Đậu phu nhân càng quyết tâm, cho dù bà có nằm ngang trước Đậu phủ cũng nhất định không thể để cho yêu quái từ Dạ Xoa quốc này nhập phủ.

Khương Tú Nhuận thấy tình hình này, ngược lại thay Đậu Tư Võ khẽ thở dài một hơi. Không phải nàng không niệm tình đồng môn, mà thực sự vị mẫu thân có vẻ bệnh tật này của Đậu Tư Võ còn khó đối phó hơn cả vị đang ở trong cung kia.

Đậu Tư Võ mặc dù ngay thẳng thô lỗ, nhưng cũng không thể mặc kệ sức khỏe của mẫu thân không quan tâm. Đậu phu nhân không thích Bạch Thiển, mối nhân duyên này sao thành được đây?

Nghĩ như vậy, để tránh hai bên xấu hổ, nàng định đứng dậy mang theo Bạch Thiển rời khỏi nơi thị phi này.

Thế nhưng không ngờ tới, khi nàng đang chào hỏi cùng mấy vị phu nhân, vừa tính rời đi, vị biểu muội Yên nhi không biết bị làm sao, khi Bạch Thiển bước qua người nàng ta thì thấy nàng ta mất thăng bằng ngã nhào xuống, người ngoài nhìn vào thì nàng ta giống như bị Bạch Thiển đẩy ngã vậy.

Đậu phu nhân thấy vậy, tức giận trợn ngược lông mày lên, nhìn Bạch Thiển quát:

- Kẻ lỗ mãng này ở đâu ra vậy? Đụng vào người khác còn không xin lỗi?