Châu Quang Bảo Giám

Chương 4: 4: Dị Năng





"Cố Minh, cậu cho rằng trong hai vật đó của giáo sư Vương, cái nào là thật?" Bạch Phương Phương sau khi kéo Cố Minh đang suy nghĩ lung tung về lại chỗ ngồi của mình, vẻ mặt cay đắng hỏi.Nàng ở ngọc thạch phân biệt phương diện chính là nhược hạng, rất nhiều thời điểm đều là dựa vào Cố Mính mới có thể thuận lợi thông qua lão sư khảo hạch, cho nên lần này cũng cùng thường lui tới giống nhau, lấy không chuẩn liền trực tiếp hỏi Cố Mính.Cô yếu về nhận dạng ngọc, thường dựa vào Cố Minh để thành công vượt qua khảo hạch của giáo sư, nên lần này như thường lệ, nếu không biết cô trực tiếp hỏi Cố Minh là được.“Hai cái đều là thật.” Cố Mính theo bản năng trả lời.“Cái gì?” Bạch Phương Phương kinh ngạc nhìn Cố Mính, khẽ nhíu mày nói: “Hai cái đều là thật? Giáo sư Vương không phải để chúng ta phân biệt sao, dù sao cũng nên là một thật một giả mới đúng chứ.”Cố Mính lấy lại tinh thần, giữ chặt tay Bạch Phương Phương, vội vàng nói: “Đưa con ve bằng ngọc của cậu cho tớ xem thử.”“Cậu muốn làm gì?” Bạch Phương Phương nhìn Cố Minh đột nhiên có chút kích động, nghi hoặc hỏi, nhưng không hề dừng lại, cô cầm con ve sầu bằng ngọc triều Hán đeo trên cổ đặt vào tay Cố Minh.Ngoại trừ một số con ve sầu bằng ngọc lớn hơn một chút có lỗ trên đầu, những con ve sầu bằng ngọc từ thời nhà Hán về cơ bản được sử dụng làm ngọc chôn cất để vào trong miệng người đã mất.

Con ve sầu ngọc của Bạch Phương Phương chỉ là một món đồ trang trí mà cha cô ấy đã mua với giá cao khi cô ấy còn nhỏ, con ve sầu ngọc có kích thước không lớn nhưng được chạm khắc rất sống động, ở giữa đầu có một lỗ nhỏ để dễ dàng việc buộc một sợi dây.Con ve ngọc này là quà sinh nhật thứ mười của Bạch Phương Phương, cô đã đeo nó nhiều năm như vậy.

Vì đeo lâu ngày nên trông rất đẹp.Cố Minh còn chưa kịp để ý đến Bạch Phương Phương hỏi thăm, sau khi cầm ve sầu bằng ngọc bằng tay trái, lập tức cảm giác được trên tay mình truyền đến một cỗ nhiệt lượng cao hơn trước, đồng thời trong lòng vui sướng.


Lòng cô càng lúc càng rõ ràng, dường như nghe thấy tiếng ve kêu, như thể con ve ngọc kia có sinh mệnh.Điều này khiến Cố Minh sốc đến mức thậm chí còn nghi ngờ liệu có phải tối qua mình ngủ không ngon giấc nên bị ảo giác hay không, cô nhanh chóng chuyển con ve sầu bằng ngọc sang tay phải.Ngay khi con ve ngọc được đặt vào tay phải, mọi cảm giác kỳ lạ trước đó đều biến mất, khi cô nhẹ nhàng vuốt v e con ve sầu chỉ có một cảm giác tinh tế ôn nhuận.Cố Minh thử lại mấy lần để xác nhận có phải mình bị ảo giác hay không, con ve bằng ngọc khi đặt vào tay trái có cảm giác đặc biệt nóng lên, nhưng đặt vào tay phải lại không có cảm giác gì.“Chu Đào, cho tớ xem ngọc Quan Âm giả của cậu được không.” Cố Minh quay người lại nhỏ giọng nói với một nam sinh ngồi phía sau.Chu Đào thích nghiên cứu ngọc nhất, để luôn nhắc nhở bản thân không bị vẻ bề ngoài lừa gạt, hắn luôn mang theo một viên ngọc Quan Âm giả có độ giả cao, khi Cố Minh gọi hắn, hắn đang cầm ngọc Quan Âm đang thảo luận với các bạn cùng lớp bên cạnh.Mặc dù Chu Đào cũng nghe được những lời đồn đại gần đây về Cố Minh, nhưng là một nam sinh, cũng hơi xấu hổ khi bàn tán chuyện riêng tư của các nữ sinh khác, khi nghe Cố Minh nói muốn xem ngọc Quan Âm giả của mình, hắn còn tưởng rằng đối phương là muốn đem so sánh liền hào phóng đưa qua.Cố Minh cảm ơn, trực tiếp đặt ngọc Quan Âm giả vào tay trái của cô, tuy nhiên lần này trên tay cô không có hơi ấm, trong lòng cô không có cảm giác gì, đổi qua tay phải của cô cũng không có cảm giác gì khác.Chẳng lẽ ngọc thật mới có cảm giác còn ngọc giả thì không, chất ngọc càng tốt thì cầm trên tay càng nóng? Đầu óc Cố Minh nhanh chóng chuyển động, cô cầm ve sầu bằng ngọc của Bạch Phương Phương và ngọc Quan Âm giả trong tay thưởng thức, sự khác biệt to lớn khiến cô càng ngày càng chắc chắn về suy nghĩ của mình.“Cố Minh cậu làm sao vậy?” Bạch Phương Phương kỳ quái nhìn Cố Minh không ngừng đổi tay trái tay phải."Không có gì." Cố Minh giật mình, sau đó đem ve sầu bằng ngọc trả lại cho Bạch Phương Phương, còn ngọc Quan Âm giả trả lại cho Chu Đào, mặc dù trong lòng đã dấy lên sóng gió, nhưng cô lại không hề biểu hiện ra ngoài bề mặt.Bạch Phương Phương thấy Cố Minh khôi phục bình thường, cũng không hỏi nhiều, ngược lại nói: “Cậu thật xác định hai cái kia đều là thật? Cái này sẽ ghi vào thành tích đó, nếu phán đoán sai thì không tốt đâu.

Tớ cảm thấy ngọc bội song hoan là thật, còn con rùa vàng thì lại không phải là thật.”Cố Minh bình tĩnh lại, đang suy nghĩ nên trả lời Bạch Phương Phương như thế nào, trước đây cô chỉ chú ý đến dị thường trên tay trái, chỉ liếc nhìn Rùa vàng và Song Hoan một cái, không hề quan sát kỹ càng, cô cũng không thể nói cho Bạch Phương Phương biết rằng cô đánh giá nó bằng hơi nóng tỏa ra từ tay cô!“Tớ thấy cả song hoan và rùa vàng đều là hòa điền bạch ngọc, chỉ là từ hình dạng và cấu tạo của Song Hoan thì hẳn là vật phẩm từ đời Minh, cậu có nhìn kỹ không, lớp phủ bên ngoài song hoan cũng không mỏng, xúc cảm cũng rất tốt.


Rùa vàng thì nhìn hơi cũ một chút, màu sắc của nó không giống như bị nhuộm, nhưng lớp phủ cũng không dày, hẳn là có từ gần đây.” Cố Minh không thể nói ra nguyên nhân thực sự cho phán đoán của mình, chỉ có thể chọn ra những gì mình nhìn thấy."Chỉ vậy thôi sao?" Bạch Phương Phương có chút không phục: "Vương giáo sư luôn cho chúng ta xem một cái thật một cái giả.

Đã có mấy lần đồ giả bị nhầm lẫn với đồ thật, nhưng hóa ra vẫn là giả.""Trực giác của tớ nói cho tớ biết, đều là thật." Cố Minh nhìn về phía Vương giáo sư, nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc Vương giáo sư như thường lệ, nhưng cô cảm giác được tựa hồ phía dưới sắc mặt nghiêm túc Vương giáo sư ẩn chứa một tia giễu cợt.Trực giác mà Cố Minh đề cập thực ra có thể nói là một loại ngộ tính.

Ngộ tính là một thứ mơ hồ, không ai có thể nói rõ nó là gì, có người gọi là cảnh giới, có người gọi là tuệ căn.Một người chỉ cần làm tốt một việc trong đời là đủ, đó là nhờ vào ngộ tính của mình.


Mọi người thường sẽ rối tinh rối mù trong nhiều chuyện, điều này không có quan hệ đến tuệ căn hay trình độ văn hóa, không phục không được, càng không phục càng hãm sâu, mà ngộ tính thì chính là do thượng đế ban tặng.Để nhận biết thứ này, ngoài kỹ năng và kinh nghiệm vững chắc, ngộ tính cũng là một điều cực kỳ quan trọng, mà trùng hợp là ngộ tính của Cố Minh lại cực kỳ tốt, rất nhiều lần đều là dựa vào phần ngộ tính này mà được các giáo sư tán thưởng.Bạch Phương Phương ngoài miệng nói cảm thấy rùa vàng là giả, kỳ thật trong lòng cũng không chắc chắn bởi vì thật sự thì cô cũng nhìn không ra được rùa vàng là giả ở điểm nào, cô chỉ nghĩ theo khảo nghiệm của giáo sư Vương trước đây và cảm thấy rằng rùa vàng là giả.Lúc này, nhìn thấy trên mặt Cố Minh khẳng định như vậy, thậm chí trực giác cũng xuất hiện, suy nghĩ một chút, cô quyết định tin tưởng lời nói của Cố Minh.

Ai bảo bọn họ là bạn thân chứ, muốn chết thì cùng chết!Sau khi mọi người thảo luận gần xong, giáo sư Vương yêu cầu mọi người viết kết quả ra giấy và nộp lên."Được rồi, mọi người đã có kết quả, bây giờ tôi xin công bố đáp án." Giáo sư Vương nhìn quanh phòng học rồi nói tiếp: "Trước hết, điều tôi muốn nói là, hai cái này đều là thật.

Những bạn học cho rằng một thật một giả là sai rồi.


Mặc dù cần có kinh nghiệm để phân biệt loại đồ vật này, nhưng điều quan trọng hơn là sự quan sát và cân nhắc cẩn thận của các bạn.

Các bạn không thể nghĩ rằng mọi thứ tôi đưa cho bạn trước đây đều là một thật một giả thì lần này cũng sẽ là một thật một giả”.Giáo sư Vương vừa dứt lời, trong phòng đã vang lên tiếng kêu r3n, hiển nhiên rất nhiều người cũng có nhận định giống như Bạch Phương Phương, cho rằng một thật một giả."Cố Minh, cậu thật lợi hại!" Bạch Phương Phương lúc đầu còn có chút bất an nghe được câu trả lời của giáo sư Vương, không khỏi hưng phấn nắm lấy tay Cố Minh, trên mặt không khỏi tươi cười..