Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 168: Trời lạnh hay không, trái tim nguội lạnh




Y Y nhìn tôi, trong mắt cô ấy hiện lên vẻ kinh ngạc vì tôi tỏ ra hết sức bình tĩnh ánh mắt không một chút gợn.

Tôi lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ, mắt khép hờ cảm nhận làn gió nhẹ thổi tới từ ngoài cửa sổ. Mùa đông ở Lương quốc rất ấm áp, so với cái buốt giá ở Kim quốc, những cơn gió lạnh này trái lại khiến con người ta tỉnh táo hơn rất nhiều, cũng làm phai nhạt đi một nét cười gượng mơ hồ.

Không ngờ tình tiết mất trí nhớ thường thấy trong tiểu thuyết lại giáng xuống đầu tôi.

Đời người như vở kịch sao?

“Chủ tử, Lăng chủ tử...” Y Y có chút sợ hãi, “Ngài ấy có thể trở về đã là ơn trời rồi, chủ tửngười không biết ngài ấy bị trọng thương thế nào đâu, tự hủy võ công lại bị kiếm đâm xuyên qua phổi, thân thể như vậy rơi xuống núi sau đó có thể sống sót trở về... Chủ tửngười...”

Tôi ngước mắt nhìn Y Y, cười cười, nói: “Tìm cho ta bộ y phục của tiểu thái giám, ta muốn ở lại bên cạnh hắn vài ngày.”

“Chủ tử, người...”

“Đóng giả vậy phải chăng hàng ngày có thể theo hầu bên cạnh hắn?”

“Lăng chủ tử...”

Tôi không sao ngờ được rằng khi gặp lại Đông Phương Cửu là trong một cảnh tượng như thế.

Càng khiến tôi không thể ngờ đến chính là, tôi có thể nhắm mắt làm ngơ lạnh nhạt quỳ xuống, hô to vạn tuế.

Y Y đi trước tôi dẫn đường đến phía ngoài Ngự thư phòng, xa xa trông thấy Bạch U, hai người họ mỉm cười với nhau, khẽ gật đầu, hết thảy đều không nói năng gì.

Chỉ là, ánh mắt Bạch U quét về phía tôi đột nhiên trở nên sắc bén, dừng trên người mấy giây, sau đó lại nhìn Y Y, Y Y thoáng cười, khẽ gật đầu.

“Nô tì Y Y kiến giá.”

Trong Ngự thư phòng truyền tới từng đợt tiếng động huyên náo, lại không thấy Đông Phương Cửu đáp lời.

“Nô tì Y Y kiến giá.”

Y Y cất giọng lớn hơn, trong Ngự thư phòng y như cũ không có tiếng người đáp lại.

Y Y vừa nghe thấy những tiếng động huyên náo truyền ra từNgự thư phòng liền biết ngay chuyện xấu xa trong đó, lại liếc mắt về phía Thượng Quan Lăng đứng phía sau mình, trong lòng thầm có chút tức giận, cố nén không phát tác ra.

“Vừa nãy Lưu Minh dẫn một nhóm cung nữ ở Hoán Y cục (*) tới, chắc lúc này ngài ấy đang chơi đùa cùng các nàng.” Bạch U bình thản nói.

(*) Phụ trách việc giặt giũ.

Y Y nhìn Bạch U, rồi hướng về phía trong Ngự thư phòng cao giọng hô: “Nô tì Y Y kiến giá.”

“Ma ma Y Y kiến giá!”

“Ma ma Y Y kiến giá!”

“Ma ma Y Y kiến giá!”

Y Y không ngừng ở ngoài cửa xin được gặp, trong Ngự thư phòng lại chẳng có ai đoái hoài. Một số tiểu thái giám muốn cười nhưng không dám lớn tiếng, dáng vẻ đó rõ ràng là đang cười nhạo Y Y.

Đám cung nữ, thái giám theo hầu phía sau Y Y cũng cảm thấy mất mặt, xấu hổ cúi đầu xuống.

Chuyện này chẳng phải rất quái lạ sao? Từ khi nào mà Y Y gặp Đông Phương Cửu cần phiền phức như thế? Mà tên ngốc kia ở trong đó rốt cuộc đang làm cái gì mà ngay cả tiếng hô thông báo lớn như thế không nghe thấy! Là thực sự không nghe thấy, hay là giả bộ không nghe thấy?!

Y Y ở ngoài Ngự thư phòng liên tục xin được gặp gần trăm lần, trên trán đã thấm mồ hôi lạnh, thân thể hơi run run.

Bạch U cũng biết đây là do Đông Phương Cửu cố ý, trong lòng thật sự không nỡ, bèn đưa tay đỡ lấy Y Y. Y Y cố chấp đẩy Bạch U ra, cắn chặt răng tiếp tục xin được gặp.

Đông Phương Cửu hồi triều, vốn dĩ đây là chuyện nên vui mừng, nhưng bởi vì hắn mất trí nhớ, khiến người ta không tài nào vui vẻ lên được.

Đông Phương Cửu bản tính thận trọng đa nghi, gặp lại bốn người bọn họ khó tránh khỏi có chút xa cách, bốn người bọn họ cũng hiểu rõ trong lòng, nhưng lòng trung thành với chủ nhân chưa hề thay đổi, chẳng qua ngẫu nhiên vui mừng quả thực khiến người ta...

Cửa chính Ngự thư phòng cuối cùng cũng mở ra, Lưu Minh vừa lắc lư cái đầu to mập, vừa giả tạo đỡ Y Y dậy, “Ồ ~ đây chẳng phải nội vụ tổng quản đại nhân sao? Ôi chao, mau mau vào đi, hoàng thượng đang đợi cô đó!~~”

“Hừ, Lưu Minh ngươi vẫn còn nhận rõ được người khác cơ đấy!” Y Y hung hăng trợn mắt nhìn Lưu Minh, quay đầu nhìn tôi một cái, tôi liền theo cô ấy cùng tiến vào Ngự thư phòng.

Tôi hoài nghi quét mắt quan sát Lưu Minh. Quả nhiên là cái tên Lưu Minh kia! Chẳng phải hắn vẫn châm chích Đông Phương Cửu sao? Tại sao hiện tại có vẻ như còn đắc sủng hơn cả Y Y?!

“Lưu Minh, là Y Y tới hả? Mau mời nàng vào đây!”

Y Y sải bước vọt qua Lưu Minh, quỳ xuống trước mặt Đông Phương Cửu, hành lễ với hắn.

“Y Y à, mấy ngày rồi trẫm chưa trông thấy ngươi, nhớ ngươi lắm đấy, còn nói nếu hôm nay ngươi không tới gặp trẫm, trẫm sẽ sai người trói ngươi tới đây, ha ha. Trẫm rất nhớ món điểm tâm ngươi làm!”

“Hoàng thượng chê cười rồi, nô tì không dám nhận. Có điều, hôm nay nô tì đã tới đây từ sớm, cứ đứng chờ ở ngoài Ngự thư phòng xin được gặp, chỉ là hoàng thượng vẫn không cho truyền nô tì yết kiến.”

Đông Phương Cửu nhíu nhíu mày, lắc lắc đầu, trừng mắt nhìn Lưu Minh.

“Lưu Minh, đều tại ngươi cả! Trẫm đã nói hình như nghe thấy giọng của Y Y, nô tài nhà ngươi lại nói là tiếng gió! Nhìn xem, để Y Y đứng ở bên ngoài lâu như vậy, nhất định mệt chết rồi!”

“Hoàng thượng trách tội đúng lắm! Nô tài thật đáng chết!”

Lưu Minh khẽ vả vào miệng mình hai cái, lại chìa mặt tiến đến trước mặt Y Y cười đùa cợt nhả nói:“Tổng quản đại nhân, là do ta không nghe thấy cô ở bên ngoài xin gặp, chi bằng cô cũng đánh ta mấy cái cho hả giận đi!”

Y Y bình tĩnh nhìn Lưu Minh, cười nhạt, “Chuyện này làm sao có thể trách Lưu công công được? Chỉ trách giọng ta nghe như tiếng gió thôi!”

Tôi không cười khi nghe những lời đó, từ lúc tôi tiến vào ánh mắt chỉ dừng lại trên thân thể một người, một người cuối cùng cũng từ giấc mộng đêm khuya trở về bước vào thế giới của tôi.

Toàn thân người ấy vàng rực, sáng lóa chói mắt. Lược bớt phần cằm lộ rõ vẻ thon gầy nhưng cũng không tổn hao gì đến phong thái tuyệt thế của hắn, mày kiếm nghiêng nghiêng hất lên tỏa ra nét anh tuấn, đôi mắt phượng trầm tĩnh trông xuống muôn vàn chúng sinh.

Khi hạ mi mắt, chợt tĩnh lặng như thiếu niên đôi mươi, bình thản ung dung như vẫn không biết mình đã giơ cánh tay chống trời; khi ngước mắt, thì rất khí phách, ánh mắt lướt qua đâu đều hệt như ghìm ngựa lại, chỉ đợi hắn vẫy gọi liền chạy như bay tới, chở chủ nhân cưỡi mây đạp gió, hô phong hoán vũ.

Con người Đông Phương Cửu vẫn toát lên vẻ tao nhã như trước, tỏa sáng lung linh, chỉ là hào quang hôm nay của hắn lại như kim châm nhói đôi mắt tôi—— trong Ngự thư phòng có đến mười tiểu cung nữ cùng hắn vui đùa coi đây như chốn không người.

Lưu Minh nhìn Y Y cười một tiếng, cung cung kính kính dâng một ly trà lên Đông Phương Cửu, sau đó ngẩng đầu đứng bên cạnh.

Đám tiểu cung nữ kia căn bản chẳng màng tới sự tồn tại của nội vụ tổng quản Y Y, vẫn nô đùa với đấng vạn tuế của bọn họ.

Y Y hiểu rõ trong lòng, họ làm chuyện này để cho mình xem.

Đám tiểu cung nữ ở Hoán Y cục này lần đầu diện kiến cung nữ tổng quản, vậy mà cũng chẳng thèm chào hỏi, tất cả đều xem Y Y như không tồn tại, không biết có phải muốn ra oai với mình không?

Trong phút chốc Y Y đột nhiên cảm thấy chua chát, chẳng lẽ nói thực sự chủ nhân của bọn họ không thể an tâm về bốn người bọn họ sao? Chẳng lẽ nói một người bị mất trí nhớ ngay cả người thân cận nhất đều không thể dễ dàng tin tưởng sao?

Nếu như một người vì chủ nhân mà chẳng màng đến sống chết, ai còn để ý tới những cái gọi là vinh hoa phú quý?

Y Y lẳng lặng đứng ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, cô chỉ vì con người phía sau đó không đáng, cô hoàn toàn không nên tới đây thì sẽ không trông thấy những chuyện khiến người ta thương tâm.

Đông Phương Cửu cũng không hàn huyên với Y Y nữa, tiện tay ôm chầm lấy cung nữ gần nhất bên cạnh muốn hôn một cái.

“Hoàng thượng ngài thật là xấu!~~~” Tiểu cung nữ cười né tránh đôi môi ập tới của Đông Phương Cửu, mềm yếu không xương ngã vào trong lòng hắn, “Chi bằng hoàng thượng và chúng nô tì chơi trò chơi đi. Ngài bịt mắt lại, chúng nô tì sẽ do ngài bắt, ngài bắt được ai thì người đó cho ngài thị tẩm!”

“Nô tì tuân chỉ!”

Đám tiểu cung nữ chẳng ai tỏ vẻ sợ hãi, vui cười không ngớt, đôi tay cũng không để rảnh rỗi, bắt đầu cởi váy áo.

“Hoàng thượng!” Y Y rất khó xử, vẻ mặt xấu hổ liếc nhìn tôi một cái, rồi vội nhìn về phía người ngồi trên cao kia, “Không thể được!~”

Đông Phương Cửu đã bịt mắt bằng khăn lụa vàng, bỏ ngoài tai những lời Y Y nói. Hắn tùy ý bổ nhào về phía một tiểu cung nữ, đè ngã xuống đất.

Chốc lát, trong Ngự thư phòng đã trở thành nơi trác táng trụy lạc.

Tôi lẳng lặng xem hết tất thảy, trong lòng lạnh giá, thỉnh thoảng có cảm giác nhói đau, nhưng cũng không khiến người ta phẩy tay áo bỏ đi hoặc có ý siết chặt nắm tay lại.

Bỗng dưng, tôi hiểu ra, cái tên ngốc đã từng nắm tay tôi thật chặt muốn tôi sống sót, đã mất rồi.

Y Y tức giận hận không thể xông lên cho đám cung nữ kia mỗi người một cái tát, còn kẻ đầu têu Lưu Minh thì vui tươi hớn hở thờ ơ lạnh nhạt, thỉnh thoảng như khiêu khích liếc nhìn Y Y lúc này đã giận sôi máu.

Tôi bị phớt lờ hoàn toàn.

Vai phụ mà thôi, vốn là như thế.

Nhẹ nhàng vòng qua đám cung nữ vui đùa ầm ĩ, thật không dễ dàng gì đi đến chỗ cách Đông Phương Cửu khá gần, lạnh nhạt quỳ xuống, ngẩng đầu cười nhìn người đó, cái tên ngốc toàn thân toát lên vẻ hào hoa phong nhã lại đâm nhói trái tim ta, từ tốn mở miệng từng chữ một rõ ràng:“Nô tài tổng quản Thượng y giám tiểu thái giám Tiểu Lăng Tử xin thỉnh an vạn tuế gia, vạn tuế gia cát tường!”

Thật không ngờ, khi tôi gặp lại tên ngốc ấy lại là trong cảnh tượng độc đáo như vậy.