Chỉ Cần Có Tiền, Ta Yêu!

Quyển 2 - Chương 170: Một khoảnh khắc dịu dàng, mất đi ký ức cũng được




Lương quốc, Phượng Dương, hoàng cung, Ngự thư phòng

Mới rạng sáng, giống như mọi ngày, Tương Sở liền cùng Đông Phương Cửu tới Ngự thư phòng xử lý chính sự.

Thời điểm khi tôi theo lời mời đi đến Ngự thư phòng trò chuyện, Tương Sở đang cúi người nói gì đó cùng Đông Phương Cửu.

Tôi vừa định quỳ xuống để hành lễ với Đông Phương Cửu, đã bị hắn hét to kêu dừng lại.

“Đã bảo không có người ngoài ở đây ngươi không cần hành lễ.” Hắn mí mắt cũng chưa nâng, giọng nói bình thản nghe không ra cảm tình.

Tôi cúi đầu, nói: “Tạ chủ long ân.” Lại xoay người hướng về Tương Sở khom người thể hiện chút lễ nghi. Không có cách nào khác, tôi ngay cảhoàng thượng cũng chưa quỳ, đương nhiên cũng không tiện quỳtể tướng.

Tương Sở hơi hơi mấp máy môi, cười nhạt, không nói gì.

Tôi lui về đứng ngơ ngẩn bên cạnh ‘làm bạn của vua’.

“Ý của bệ hạ là phái Tề Tát đi?” Tương Sở không coi ai ra gì, không e dè mà tiếp tục cùng Đông Phương Cửu bàn bạc.

Đông Phương Cửu hơi hơi gật đầu ‘ừm’ một tiếng.

“Hay là chúng ta có thể trước tiên phái một mật thám đi Ngọc quốc thương lượng một chút.”

Tương Sở dừng ánh mắt liếc tôi một cái, tôi cúi đầu làm bộ cái gì cũng không nghe thấy.

“Ý của ngươi là sau lưng Kim quốc phái sứ thần đi Ngọc quốc mật đàm?”

“Phải.”

“Hừ, nực cười! Ngọc quốc cùng Kim quốc liên minh hợp tác đến xâm phạm biên giới Đại Lương ta, khanh tại sao lại muốn trẫm phái sứ thần đi nghị hòa?!” Đông Phương Cửu mắt phượng giận dữ, lạnh lùng nhìn Tương Sở.

“Bệ hạ, người vừa mới quay về nắm quyền triều tất cả còn chưa vững chắc, nếu chúng ta tùy tiện phái Tề Tát xuất binh ứng chiến, kinh thành phòng thủ liền có lỗ hổng, như vậy đúng lúc cho những kẻ tiểu nhân có dã tâm một cơ hội!”

Ngọc quốc cùng Kim quốc liên minh hợp tác tấn công Lương quốc?! Tại sao Thiên Thiên phải làm như vậy?!Tôi nghe hai người họ bàn bạc căng thẳng đến nỗi trên trán đổ đầy mồ hôi.

“Không được, trẫm sẽ không phái sứ thần đi hòa giải.”

“Bệ hạ....”

“Hoàng thượng.”Tôi đứng bên người Đông Phương Cửu, cung kính mà dâng lên một ly trà, “Vạn tuế gia ngài uống trà.”

Đông Phương Cửu nhìn tôi, đôi mắt phượng trừng to, hung hăng mà chớp mắt hai cái, nhận ly trà liền nhấp một ngụm.

“Vạn tuế gia, người định dùng cơm trưa ở đâu?” Tôi không biết sống chết lại hỏi:“Vừa vặn Lưu phó tổng quản chuyển lời đến, nói Uyển công chúa muốn cùng vạn tuế gia dùng cơm trưa ở Ngự hoa viên.”

“Ngự hoa viên?Thời tiết lạnh như vậy, Lưu Minh bị choáng váng sao?!” Đông Phương Cửu thả lỏng bả vai, cả người phía sau lưng đều dán trên lưng ghế dựa. “Trẫm có chuyện phải làm để Uyển nhi tự dùng bữa đi.”Khi nói câu này, giọng Đông Phương Cửu thật dịu dàng.

Lòng tôi không nặng không nhẹ bị đâm xuống, ngược lại khom người đáp: “Dạ, vậy nô tài đi thưa lại...” Tôi phát hiện tôi vừa tức giận liền thích tự xưng nô tài, đây cũng không phải là tình trạng tốt.

Đông Phương Cửu nao nao, giương mắt nhìn tôi, hình như không vừa lòng, vừa định mở miệng lại khó chịu ho khan, nói: “Ngươi để người khác đi thưa lại. Ngươi là người ở bên cạnh hầu hạtrẫm, khi nào thì đổi thành người chạy việc của Lưu Minh.”

Ta cung kính trả lời: “Dạ.”

Cho tới trưa, thời gian đều lãng phí ởNgự thư phòng. Mặc dù vậy, Tương Sở cùng Đông Phương Cửu muốn cùng Kim, Ngọc quốc chính thức tuyên chuyến hay không cho đến lúc này vẫn không bàn bạc được một cái biện pháp giải quyết đôi bên đều có lợi.

Thật ra hai người này đâu phải đang bàn bạc, chính là đang nói đạo lý, ai cũng không chịu nghe ai, chẳng qua lời của Tương Sở là đạo lý chân chính, giải thích liền thông suốt, có thể hiểu được, mà tên ngốc kia, chính miệng hắn phun ra đó mới thật là chân lý, người khác muốn thông cũng không thông được.

Tương Sở rời khỏi Ngự thư phòng, tôi vừa vặn cũng cáo lui một lát, theo chỉ thị của tên ngốc kia để một tiểu thái giám đi truyền lời cho Lưu Minh.

“Vẫn chưa quen sao?”Tương Sở nghiêng đầu nhìn tôi, hồi lâu mới hỏi một câu như vậy.

Tôi cười cười, “Cuộc sống người hầu này đúng là không dễ làm.”

Hắn cũng cười cười, bất đắc dĩ mà lắc đầu, “Cũng như nhau thôi.”

“Ta muốn nhờtể tướng đại nhân một việc, không biết có được không?”

Tương Sở nhíu mày nhìn tôi, thấp giọng nói: “Lăng chủ tử là đang mắng Tương Sở không biết lễ nghĩa sao?”

Tôi cười: “Ta muốn viết phong thư nhà nhờ Tương Sở giao cho Mạc Ly nhà ta.”

Tương Sở giật mình, vội vàng xua tay, giống như rất khiếp sợ, “Không được! Lăng chủ tử người làm như vậy, ta phải đối mặt với gia thế nào?Không được! Tuyệt đối không được!”

Tôi thu lại dáng vẻ tươi cười, híp mắt, khẽ cười một tiếng, “Chẳng lẽ Tương đại nhân không muốn giúp mỗ Lăng việc nhỏ cấp bách này?”Tạm dừng, lại nói:“Chẳng lẽ là ‘chủ tử’ cũng chỉ là gọi tùy tiện?”

“Việc này....”

“Chỉ là một phong thư nhà mà thôi, Tương Sở không cần kinh sợ như vậy.” Tôi vừa cười, “Mỗ Lăng sẽ không để Tương Sở có thêm phiền phức.”

“......”

“Ngày mai mỗ Lăng sẽ mang theo thư nhà ởNgự thư phòng đợi Tương Sở.” Nói xong tôi xoay người đi trước.

Ngài không vội, nhưng lão nương gấp, lát nữa trở về ‘làm bạn vua’ chậm trễ, tên ngốc kia lại lải nhải.

Cho dù tôi không nhìn thấy khi tôi xoay người rời đi thì khóe môi Tương Sở cong lên ý cười, nhưng tôi dù sao cũng là người thông minh, người ta thoải mái cho bạn nghe chính sự, thì phải được ích lợi ở chỗbạn đúng không, một người diễn trò, một người phối hợp, tôi cùng Tương Sở cả hai phải được giải thưởng lớn chứ.

Tể tướng một nước lại làm trò trước mặt một tiểu thái giám bàn bạc chính sự? Đặc biệt là còn muốn phái mật sứ đi hòa giải? Hoặc là tểtướng rất ngốc, hoặc là tiểu thái giám kia là một kẻ điếc.

Đáng tiếc, tôi không phải kẻ điếc, Tương Sở cũng tuyệt đối không ngốc, hắn rất khôn khéo, khôn khéo đến ngay cả tôi đây là tiểu nô tài của Thượng y giám (*) cũng bị tính kế.

(*)Thượng y giám: Tên gọi chức quan trông coi việc may đo y phục.

Có điều, tiểu nô tài tôi đây trời sinh bỉ ổi, nghe thấy được sẽ không thể giả bộ không nghe thấy, không nên chủ động rơi vào bẫy. Aiz, thật không có biện pháp, ai bảo NND tên ngốc Đông Phương Cửu kia đối với tôi còn có chút địa vị nhỏ bé không đáng kể, lão nương không giúp hắn một phen chẳng lẽ phải trơ mắt nhìn hắn bị tên Hiên Viên Tiêu kia nổi cơn điên như hổ cắn chết tươi sao.

Nói cho cùng tôi vẫn cảm thấy Hiên Viên Tiêu kia tức giận như vậy tám phần là liên quan đến việc tôichạy trốn.

NND, tên Bánh Trôi kia tức giận lại không đi tìm đầu trò tính sổ, gây tai họa cho dân chúng làm cái gì!

Khụ khụ, đầu trò là bà mẹ hắn, là thái hậu ma ma nhà hắn cho phép tôi xuất cung.

Dặn dò một tiểu thái giám đi truyền lời cho Lưu Minh, tôi khinh thường đẩy cửa Ngự thư phòng.

Ách.... Thanh âm ngạc nhiên kìm nén ở trong lòng.

Tên ngốc Đông Phương Cửu này tại sao tự nhiên lại mặc hắc y?! Rõ ràng ban ngày hắn lại mặc y phục dạ hành (1) cái gì chứ. Được rồi, tôi thừa nhận, người ta mặc là trường sam (2) đen huyền, rất tiêu sái phiêu dật (3), không giống với y phục dạ hành bó sát người, nhưng, nhưng hắn không phải luôn luôn là vàng sáng lung linh mọi lúc sao?

(1)Trang phục đi đêm, là bộ quần áo màu đen bó sát mấy tên thích khách hay mặc trong phim kiếm hiệp.

(2)Áo dài nam (kiểu Trung Quốc, dài quá gối).

(3)Tự nhiên phóng khoáng.

“Vạn tuế gia ngài đây là....?”

Đông Phương Cửu nở nụ cười, đôi môi mỏng chậm rãi tràn ra một vẻ cuồng dã khó kiềm chế được, có chút tựa như là ý cười, xinh đẹp mà mộng ảo.

“Trẫm muốn xuất cung một chuyến.”

Ờ, thì ra là phải cải trang a.

“Vạn tuế gia như vậy không tốt lắm đâu...” Hoàng đế một mình xuất cung rất không tốt đó nha? Có muốn mang hộ vệ theo không? Chẳng hạn như người nào đó làm gã sai vặt hơn mười ngày...

Đông Phương Cửu hơi hơi trắng mắt liếc tôi một cái, nụ cười kia chứa ba phần giận bảy phần trêu tức, “Có cái gì không tốt? Trẫm muốn xuất cung còn cần ai phê chuẩn hay sao.”

“......Cái này.... Nô tài không dám......”Vội vàng vén vạt áo lên quỳ xuống.

Ách, vật gì phủ trên đầu lão nương vậy?!

Buông tay cầm vạt áo ra, kinh ngạc lấy thứ bị ném trên đầu tôi.... Ách, là quần áo!

“Thay nhanh lên, trẫm không có thời gian chờ ngươi.”

Tên ngốc kia nói xong xoay người đi vào bên trong, có lẽ là muốn đến nhuyễn tháp nằm nghỉ ngơi.

Vội vội vàng vàng thay, một khắc cũng không dám trì hoãn. Một là sợ tên ngốc kia đột nhiên đến, hai là sợ tên ngốc kia thật không đợi tôi.

“Vạn tuế gia.......” Tôi nhỏ giọng gọi hắn.

Tên ngốc kia giống như dưới ngàn hô vạn gọi đi tới, hắn nghiêng mắt phượng liếc mắt nhìn tôi, dường như có chút xem thường, nhưng khóe môi lại khẽ giương lên, thờ ơ mà nói một câu:“Cũng được.”

Gã sai vặt áo lục đi theo lão yêu áo đen ra ngoài không biết sẽ ra sao đây.

Một khắc kia khi tôi rảo bước tiến lên cửa chính màu đỏ thẫm, tim của tôi lại đập thình thịch.

Thời điểm khi tôi theo tên ngốc kia bước vào sân sau, trái tim và tay của tôi đều lạnh, có chút mồ hôi chảy ra.

Một khoảnh rừng cây, trúc xanh tươi tốt, xanh biên biếc một vùng làm cho tinh thần người ta thư thái, thậm chí có chút thất thần.

Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà của Đông Phương Cửu, Cửu vương phủ.

Từng cơn gió nhẹ từ trong viện thổi qua, thổi làm rối sợi tóc trên trán Đông Phương Cửu, hắn chỉ yên lặng đứng ở trong viện, lẳng lặng mà nhìn trúc xanh tràn cả viện, khóe mắt đuôi mày lạnh nhạt điềm tĩnh.

Khẽ nhếch môi, hắn nói: “Thích màu xanh biếc.”

Tôi hỏi: “Vì sao?”

Hắn nói: “Bởi vì thích trúc.”

Tôi lại hỏi: “Vì sao thích trúc?” Chẳng lẽ vì trúc có màu xanh biếc!

Hắn nở nụ cười: “Bởi vì trúc chung tình nhất.”

Ngẫng đầu nhìn hắn, cái nhìn lướt qua vội vàng, nụ cười đó là khói trăng trong nước, tràn đầy ánh sáng rực rỡ.

“Trúc sống trăm năm, nhưng chỉ nở hoa một lần, hoa lìa cành trúc cũng úa tàn.” Một khoảnh khắc ôn nhu đè nén trong đôi mắt phượng kia.

Gió thổi rối loạn quần áo của người đó, lại thổi không tiêu tan lời nói người đó.