Chỉ Cần Một Bộ Não Tốt, Ta Có Thể Sinh Tồn Ở Bất Kì Đâu!

Chương 13: Biến cố




Trăng treo đầu ngọn cây,

Lá khô rụng rơi lả tả,

Bên trong lều vải vang lên tiếng nói chuyện,

"Giao dịch?"

Thư Di mở to mắt nhìn người trước mặt,

"Ngươi muốn giao dịch như thế nào?"

Thanh Mai Thiên Ẩn hắng giọng ho nhẹ một tiếng,

"Ngươi vốn không thích ở trong cung điện đầy rẫy nguy hiểm này đúng không? Ta có cách đưa ngươi ra ngoài, an bài cho ngươi tiếp nhận lại tửu lâu của ngươi, đảm bảo không có sai sót."

"Điều kiện trao đổi là... đóa hoa kia."

"Ngươi lấy đóa hoa này làm gì?" Thư Di nghi hoặc, dùng cả hai tay bảo vệ đóa hoa trong lòng,

Thanh Mai Thiên Ẩn mỉm cười trước câu hỏi của nàng,

Từ trong hư không, một con rắn vảy đen, đôi mắt đỏ như ngọc thạch quen thuộc hiện ra, quấn lên tay nữ tử, nó ngóc cái đầu dậy, hướng về phía Thư Di trên giường mà thè cái lưỡi đỏ lòm ra oai,

Linh khí dao động quanh thân, không khác đóa hoa lửa trong tay nàng là mấy...

Thanh Mai Thiên Ẩn vuốt ve đầu rắn,

"Đương nhiên là để cho Nga Huyễn của ta hấp thụ rồi!"

"Tại sao không phải ngươi hấp thụ?" Đây là hoa thần đấy, để linh thú hấp thụ hơi phí của giời...

"Hỏi nhiều quá đấy, triệu hồi thú của ta sắp thăng cấp, ta đương nhiên muốn lấy!!! Rốt cuộc ngươi có giao dịch hay không?"

Thư Di "..."

"Không!" Nga Huyễn của ngươi tự đi mà tu luyện!!!

Đây là hoa người kia tặng ta...

Với cả Tỏa Nguyệt lâu, công việc bàn giao ổn thỏa rồi, thi thoảng gửi thư không sao,

Hơn nữa cuộc sống trong cung cũng không khó khăn lắm...

Nói chung là đíu muốn cho!!!

"Vậy ngươi không đồng ý??? Tẩy Tủy đan lần trước ta còn mấy viên cơ, đều cho ngươi!" Thanh Mai Thiên Ẩn giọng điệu hơi chút nài nỉ,

Thư Di căng gương mặt nhỏ, trưng ra bộ dáng nghiêm túc-ing,

Thanh Mai Thiên Ẩn "..." Giao dịch thất bại!!!

Vốn định ỉu xìu dời đi, nhưng lại dừng bước, chỉ chỉ,

"Thế thì... cái kia cũng được..."

Dưới ánh đèn dầu leo lét, ánh sáng phát ra như lấp lánh, 

Thư Di nhìn hà bao bên hông, chợt nhớ ra viên đan kì lạ lấy được từ xác con trăn nàng gϊếŧ trong rừng rậm Thiên Tuyến,

"À... cái này..."

"Không nhé!" Câu trả lời đến ngay lắp lự,

Tính ra đan này là chiến lợi phẩm đầu tiên của nàng, làm sao mà cho được!!!

Không dùng được ta cũng giữ, kỉ niệm nha~!!!

Còn ngươi nữa, là thích khách mà suốt ngày đi xin đồ vậy?!

Thích khách nghèo đến thế kia à???

Thanh Mai Thiên Ẩn hai lần giao dịch thất bại, vốn định mở miệng dụ dỗ thêm lần nữa mong nàng xiêu lòng, nhưng...

Bên ngoài có tiếng bước chân cùng tiếng người hỗn loạn, hướng về phía này,

Màn lều lập tức bị vén lên,

Thanh Mai Thiên Ẩn lập tức đeo mạng che màu đen che đi dung mạo, Nga Huyễn trên tay nàng cũng gừ gừ há miệng, lộ ra răng nanh nhọn hoắt về phía người đi tới,

Đi đầu có hai người, toàn bộ quân lính theo sau nghiêm cẩn cầm gươm đứng phía ngoài,

Mặc Dương Kỳ, còn có... thiếu niên đã từng gặp ở hoa viên Ngũ phủ lần trước,

Mặc Dương Kỳ nheo mắt nhìn quang cảnh trong lều,

Thiếu niên bên cạnh nở nụ cười ranh ma, tính toán nói điều gì đó, 

"Tránh ra cho bổn công chúa!"

Một thiếu nữ xinh đẹp mặc thường phục cao quý, điểm trang bằng ngọc trai cầm trên tay cây roi màu vàng óng ánh, gương mặt đen lại vì giận dữ, ngang nhiên xông vào trong, theo sau là "tên thần kinh chê đồ ăn dở" kia,

Thất Nguyệt công chúa thậm chí còn không để tâm đến Thanh Mai Thiên Ẩn ở đó, chỉ nhìn chằm chằm Thư Di đang nửa ngồi nửa nằm trên giường êm,

Thanh Mai Thiên Ẩn nhân cơ hội mọi người còn sửng sốt, lanh lẹ rút dao găm, rạch vài nhát trên vải lều, mở một cửa khác chuồn đi.

Một đoàn cấm vệ quân cùng binh lính lập tức đuổi theo.

Thất Nguyệt còn không buồn quay đầu, thái độ tức giận cùng khó chịu, hét lên chỉ tay thẳng vào mặt người ngồi trên giường,

"Ả ta là gian tế, là đồng bọn của thích khách! Người đâu, bắt ả lại cho bổn công chúa!!!"

Thư Di bặm môi "..." Mẹ nó!

Quá đáng!!!

Người phía sau định tiến lên, giáp sắt và vũ khí va vào nhau phát ra tiếng động,

"Dừng lại."

Thanh âm trầm thấp vang lên, tất cả đều đồng loạt ngừng lại động tác, đám vệ binh kia đồng loạt cúi thấp đầu,

Uy áp khổng lồ cùng hàn khí lạnh bức người từ nam nhân khiến người can đảm nhất cũng phải rùng mình.

Mặc Dương Kỳ chậm rãi bước đến cạnh giường, từ trên cao nhìn xuống,

Nữ tử kia như trước trưng ra gương mặt nghiêm túc nhìn hắn. Nam tử liền gật đầu,

"Ngươi nói."

Nhận được sự cho phép, Thư Di bước xuống giường, trước tiên là chỉnh trang lại trạng thái cho đàng hoàng, lại hướng phía Thất Nguyệt công chúa cùng đám người kia hành lễ, sau đó bình tĩnh nói, không vấp một từ,

"Khởi bẩm công chúa, thỉnh công chúa tra rõ trước khi kết luận tội án. Ta và thích khách kia đúng thực có mối quan hệ, mỗi người từng cứu nhau một lần. Hơn nữa, ta cũng vừa mới chật vật từ rừng về đây, chấn thương như vậy, suýt nữa mất cả cái mạng nếu không có chủ tử cứu giúp rồi. Còn có thời gian nghĩ kế sách ám sát ai sao?"

"Ngươi...?!" 

Thư Di lại nhìn nam nhân đứng bên cạnh, ánh mắt kiên định, 

"Chủ tử."

"Chỉ trừ có thời gian ta lạc vào rừng, bán sống bán chết, còn lại ta đều ở cạnh người. Người chính là nhân chứng của ta."

...

Sâu trong rừng rậm Thiên Tuyến, dưới gốc cổ thụ cao to nào đó,

Thanh Mai Thiên Ẩn một thân hắc y quỳ một chân dưới đất, chắp tay hành lễ với người đang đứng trước mặt, 

"Sư phụ, trên người nàng ta không những có đóa hoa cấp thần kì lạ kia, còn có cả đan Đằng Xà."

Nữ tử tướng mạo tuyệt đẹp, bộ dáng muôn vàn, tĩnh lặng như trăng như ngọc, một thân y phục thiết kế cầu kì hoa lệ, gió thổi tung bay vạt áo,

Mái tóc dày đen nhánh của nàng được búi hơi nghiêng theo kiểu các lão phu nhân ngày xưa, bên trên có cài một chiếc trâm vàng chạm rỗng đính ngọc rủ xuống từng chuỗi trân châu,

Dung mạo tinh tế cùng với kiểu quần áo trái ngược này, so ra hoàn toàn đối lập, khiến người ta khó lòng đoán được nàng bao nhiêu tuổi,

Nàng đưa ánh mắt nhàn nhạt quét qua Thanh Mai Thiên Ẩn, lại nhìn về phía ánh sáng le lói phía xa, môi đỏ câu lên một nụ cười, giọng nói mềm mại yêu kiều vang lên,

"Vụ ám sát Ngũ Vương gia, không cần làm nữa."

Mười ngón tay ngọc mảnh mai trắng noãn vuốt nhẹ ngọc bội bên hông, sau đó liền cất bước,

Thanh Mai Thiên Ẩn vẫn giữ nguyên tư thế đột nhiên nhận thấy sát khí ngút trời, sau lưng bị từng đợt khí nóng nhả vào, khiến cơ thể khẽ run, ánh mắt dao động kịch liệt,

Nữ nhân xinh đẹp vẫy tay, đợt khí nóng kia lập tức rời đi, Thanh Mai Thiên Ẩn liền ngẩng đầu, lo lắng chạy theo sau,

Dù chỉ nhìn thấy bóng lưng sư phụ, nhưng Thanh Mai Thiên Ẩn vẫn có một nỗi sợ kì lạ,

Sư phụ nàng... rốt cuộc muốn làm gì...?

"Tiểu Thanh Mai..."

Thanh Mai Thiên Ẩn đang hơi ngẩn ra bỗng giật mình,

"Dạ, sư phụ..." 

Người phía trước điểm nhẹ mũi chân nhảy lên, thứ theo phía sau nàng vụt đến, hiện rõ hình hài một con sói khỏng lồ, lông lấp lánh ánh bạc, đôi mắt hổ phách mang theo đằng đằng sát khí.

Hắc y nữ tử thức thời triệu hồi Nga Huyễn, cưỡi lên thần thú to lớn của mình theo phía sau,

Nữ nhân cưỡi trên mình sói, thoải mái ngả lưng, tay nhẹ xoa bộ lông mềm mại kia, lẩm bẩm,

"Xem ra Ngân My của ta lại muốn đi săn rồi..."