Chỉ Có Mỹ Thực Và Yêu Là Không Thể Phụ Lòng

Chương 18




“Hả?” Tế Tế sợ hết hồn, cảm giác đầu của mình bị người ta kéo một cái, lại lần nữa thành thành thật thật môi đụng môi với Giang Túy Mặc. Cô không biết Giang Túy Mặc nhìn qua có vẻ lạnh lùng đôi lúc thì âm hiểm kia lại là người mãnh liệt như vậy, nụ hôn của anh dọa người tới như thế, khiến đầu óc cô lập tức rơi vào tình trạng trống rỗng không suy nghĩ được bất cứ cái gì, còn anh thì cứ nằm ngửa như vậy, một tay kéo đầu cô xuống, tay còn lại thì vòng ra phía sau đè lưng cô xuống, khiến cả người cô đều nằm đè lên người anh, không thể động đậy.

Tế Tế nắm lấy cổ áo blouse của anh, siết chặt cứng, nửa người trên của cô đè lên lồng ngực anh, một mềm một cứng, cảm giác đối lập vô cùng rõ rệt.

Anh hôn cô, bờ môi mềm mại nhưng hơi lạnh, nụ hôn nhẹ nhàng lại kiên định lướt qua môi trên, môi dưới, dần dần đôi môi của hai người đều nóng lên.

Anh liếm cô, liếm qua khóe môi cô, đầu lưỡi cô, trêu chọc hàm trên, cô thấy nhột muốn dùng sức hút lại đầu lưỡi anh nhưng lại bị anh linh hoạt né tránh, còn lượn vòng vờn quanh đầu lưỡi cô, tới mức trái tim cô cũng run lên theo nhịp điệu của anh.

Người đang hôn cô là Giang Túy Mặc, là Giang Túy Mặc mà mấy tháng qua cô đã từ từ thích.

Sau khi đầu óc Tế Tế bắt đầu hoạt động trở lại thì nhìn thấy một tia sáng rực rỡ trên con đường theo đuổi của mình.

Sau đó, cô che miệng lại, cắn môi dưới, không biết phải đối diện với anh thế nào. Thế nhưng anh lại vẫn rất bình tĩnh, hỏi một câu: “Cô… là ai?”

“Anh hôn bà đây lâu như vậy mà bây giờ lại đi hỏi tôi là ai?” Tế Tế tức điên lên, vươn móng vuốt ra vỗ lên ga giường, cảm giác thẹn thùng lúc vừa hôn xong đã bay lên chín tầng mây, đang định tiếp tục chỉ trích anh thì anh lại đột nhiên nhấc tay lên nắm lấy cằm cô, kề sát mặt tới.

Anh ấy lại muốn hôn mình!! Tế Tế nhắm mắt, nhưng mãi một hồi lâu mà vẫn không thấy động tĩnh gì, cô mở mắt ra thì thấy Giang Túy Mặc đang chăm chú quan sát khuôn mặt cô, trông cứ như thể đang nghiên cứu tế bào dưới kính hiển vi, một lúc sau, anh cong môi lên: “Thì ra là Hồ Tế Tế không trang điểm.”

Không kẻ mắt sẽ chết, không chải mascara sẽ chết, không dùng kem che khuyết điểm cũng sẽ chết — Nhưng lại đúng hôm nay mà trên mặt không có cả “ba món bảo bối hộ mạng” này! Khóe miệng Tế Tế giật giật, quyết định nửa đêm đi ra ngoài trong tình trạng mặt mộc là quyết định thất bại nhất đời này, còn thất bại hơn cả việc rõ ràng thích ăn bánh kẹp thịt mà lại cứ lấy bánh bao chay.

Thảo nào người ta lại nói rằng phụ nữ lười biếng thì không có mùa xuân.

“Anh không nhận ra tôi mà còn…” Tế Tế liếc anh: “Còn cưỡng hôn tôi!”

“Tôi cưỡng hôn cô?” Giang Túy Mặc vẫn nằm như lúc nãy, tay phải vẫn vòng quanh eo cô, cô vẫn nằm trên giường anh như vừa rồi, khuỷu tay vẫn chống vào thành giường để giữ cân bằng, còn anh thì thảnh thơi nhàn nhã như một vị đế vương đang được phi tần ve vãn. Sau khi Tế Tế gật đầu, anh nhấc tay phải lên kéo đầu cô xuống, mãnh liệt hôn lên, lần này không còn dịu dàng như vừa rồi nữa mà y như giặc giã xâm lược, như đội quân chinh phạt, nghiền nát hết thảy mọi chiến xa, lúc anh buông Tế Tế ra thì hơi thở của hai người đều gấp gáp, cánh môi Tế Tế hơi sưng lên, đỏ ửng lại căng mọng, trông vô cùng gợi cảm.

“Thế này mới gọi là cưỡng hôn.” Giang Túy Mặc vỗ vỗ vào gáy cô: “Còn nữa, muốn nhận rõ thân phận của cô vốn không cần thông qua tướng mạo.”

“Gạt người!” Tế Tế muốn rơi nước mắt, đột nhiên che ngực lại: “Anh không lớn lên bằng sữa mẹ sao? Không thể lúc nào cũng thông qua thủ đoạn này được!”

Giang Túy Mặc đưa tay chỉ vào đồ ăn trên bàn: “Thông qua sức ăn.”

Tế Tế không để ý tới anh nữa, chống người dậy, đột nhiên lại đỡ lưng kêu to: “Eo của tôi…” Vừa rồi anh thì nằm thoải mái rồi, nhưng mà cô thì chỉ có thể đặt hết sức lực vào chỗ này thôi đấy.

“Eo của cô?” Giang Túy Mặc hỏi với vẻ khó tin: “Ở đâu?”

“Đồ khốn!” Tế Tế đứng lên.

Giang Túy Mặc ngồi dậy, chậm rãi gài lại khuy áo, kéo cà vạt, sau đó mới xốc chăn lên bước xuống giường: “Sao cô lại tới đây?”

Những lời này hỏi quá muộn rồi.

Tế Tế hiền lành đáp lại: “Tôi tới để đưa bữa khuya cho anh.”

Giang Túy Mặc đi tới cạnh bàn, nhìn phần miến tiết vịt đã ăn hơn phân nửa và bốn chiếc bánh trôi còn sót lại, khinh bỉ nghiêng đầu sang nhìn cô, nói: “Mong cô nói thật.”

Tế Tế bẻ ngón tay: “Thật sự là đưa tới cho anh, nhưng mà anh đang ngủ, cho nên tôi… Để nguội thì ăn không ngon nữa, Chính phủ nói rồi, phải lấy cần kiệm làm vinh quang.”

Cần kiệm với xã hội, vỗ béo cho bản thân.

“Tại sao lại đưa bữa khuya cho tôi?”

“Đêm nay tôi đi chụp sao chổi Beta, lúc đi ngang qua bệnh viện thì đột nhiên nổi hứng…” Tế Tế nghiêm túc trả lời, nói xong lại cúi đầu: “Tôi đang theo đuổi anh.”

Giang Túy Mặc vừa ngồi xuống, nghe được câu này thì ngẩng đầu lên nhìn cô.

Tế Tế yên lặng ngồi trước bàn, cầm đũa lên tiếp tục ăn miến tiết vịt, hệt như vừa rồi mình chẳng hề nói gì.

“Không cần lãng phí thời gian.”

“Hử?” Tế Tế chớp mắt mấy cái, vẻ mặt bực bội, tay bưng miến tiết vịt lên, lúc đang chuẩn bị tạt vào mặt Giang Túy Mặc thì lại nghe anh nói: “Giải quyết vấn đề không thể dựa vào vũ lực…”

Những lời này thật là đúng lúc, mặc dù phần miến còn lại không còn nóng nhưng hắt lên người cũng không dễ chịu gì. Tế Tế thấy anh đã phát hiện ra ý đồ của cô thì buông hộp đồ ăn xuống cái ầm.

“Anh không thể vô trách nhiệm như thế được, anh như thế là không đúng. Tôi chỉ vừa bắt đầu theo đuổi, anh đã từ chối luôn là thế nào? Đây là hành vi cách mạng còn chưa thành công đã chắp tay dâng giang sơn cho người ta, đây là hành vi vi phạm tinh thần nỗ lực phấn đấu tự lực cánh sinh, đây là hành vi đả kích tinh thần cách mạng của người khác đầy tội lỗi!” Tế Tế đột nhiên tràn ngập phẫn nộ, khiến cho nửa câu sau “cô đã thành công lâu rồi” của Giang Túy Mặc không có cơ hội nào để thoát ra khỏi miệng: “Tôi còn chưa dùng tới một nửa số chiêu của mình mà anh đã bóp chết tính tích cực của tôi, như thế này là không khoa học, là không đạo đức. Anh không có nguyên tắc sao? Anh không thể lưỡng lự một chút sao? Chẳng lẽ trong lòng anh không hề đấu tranh chút nào sao?”

Giang Túy Mặc cắt đứt mấy lời lảm nhảm của cô: “Tôi đã đấu tranh rồi, không thành công.”

“Mong anh đấu tranh thêm chút nữa.” Tế Tế cao ngạo lạnh lùng hút mấy sợi miến, lại vùi đầu xuống ăn.

“Vậy thì…” Giang Túy Mặc đưa tay chống cằm, buông mí mắt, thờ ơ nói: “Cô cứ tùy ý.”

“Tôi sẽ cố gắng!” Xem ra Tế Tế còn là một… cô ngốc rất bướng bỉnh. Dưới góc nhìn của cô, sau khi dùng hết tất cả thủ đoạn rồi mà bị từ chối thì mới gọi là thành công, nếu trước đó mà Giang Túy Mặc từ chối thì là hành vi không tôn trọng cô.

“Thế bữa khuya của tôi đâu?” Giang Túy Mặc không hề khách khí, chất vấn cô.

Tế Tế kích động đứng dậy: “Tôi đi mua lần nữa!” Nói xong, cô cầm áo khoác lông vũ lên định xông ra ngoài.

Tốc độ của Giang Túy Mặc còn nhanh hơn cô mập như cô nhiều, bước nhanh về phía trước, khi cô còn chưa kịp chạm tay vào cửa thì anh đã ôm lấy eo cô từ phía sau.

Thật đúng là… ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng.

Áo khoác lông vũ của Tế Tế rơi trên mặt đất, cô cảm giác được lồng ngực cứng rắn của Giang Túy Mặc dính chặt vào lưng cô, bên mũi là mùi đàn hương trên người anh, xung quanh quá yên tĩnh, thậm chí cô còn có thể nghe được nhịp tim vừa ổn định vừa mạnh mẽ của anh, dù sau đó Giang Túy Mặc kiên quyết rằng tiếng tim đập là của cô.

“Anh thế này là đang ôm hữu nghị sao?” Tế Tế ngây người hỏi.

“Phải.”

“Vậy tay anh để sai chỗ rồi.” Tế Tế dời tay anh xuống bụng mình, hỏi lại lần nữa: “Anh lớn lên bằng sữa mẹ đấy chứ?”

“Thầy Giang…” Một cô y tá vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh này thì ngạc nhiên tới nỗi mắt trợn tròn lên, nhanh tay đóng cửa lại, che mặt rời đi.

Tin chắc rằng chẳng bao lâu, tin Giang Túy Mặc âu yếm người tình giữa đêm giữa hôm bị người ta bắt gặp sẽ được truyền khắp bệnh viện. Nhưng mà đương sự chẳng thèm để ý, cũng không có ai dám đi hỏi anh.

Cuối cùng người tình của anh cũng phải về, cái được gọi là bữa khuya thì Giang Túy Mặc chẳng được ăn lấy một miếng. Trước khi về, Tế Tế còn chẳng biết xấu hổ đưa ra yêu cầu: “Nể tình tôi nửa đêm vượt đường xa mua bữa khuya cho anh, anh có thể chụp cùng tôi một bức ảnh được không? Tôi muốn đặt làm hình nền điện thoại, như vậy mới giống một cô gái đang thầm mến nam thần.”

“Có cần cởi quần áo không?” Giang Túy Mặc làm bộ nới cà vạt.

“Không cần.”

“Cần lộ ra bộ phận nào?”

Tế Tế thích nhất là dáng vẻ anh dùng vẻ mặt nghiêm túc mà thần thánh như vậy để nói ra những lời thế này, nhưng giá trị quan còn chưa vặn vẹo nói với cô rằng lúc này không thể gật đầu được: “Không cần, anh thế này là rất tốt rồi.” Nói xong, cô nâng điện thoại lên, sau đó bi ai phát hiện ra rằng, lúc khuôn mặt hai người cùng xuất hiện trong màn hình, nếu chứa đủ mặt anh thì sẽ không chứa nổi mặt cô, nếu chứa được mặt cô thì không thể nhìn được mặt anh.

“Chắc chắn là do tay tôi không đủ dài.” Tế Tế nghiêm túc phân tích, có chết cũng không chịu nhận là vì mặt mình quá to: “Hay là anh cầm điện thoại đi, ấn vào nút này.”

Giang Túy Mặc giơ cao điện thoại lên, Tế Tế cố ý trốn ra phía sau Giang Túy Mặc, bởi vì thế này trông mặt cô sẽ gầy hơn một chút.

“Chuẩn bị xong chưa?” Giang Túy Mặc hỏi.

Anh hoàn toàn là kiểu 360 độ không góc chết, Tế Tế phát hiện ra cho dù mình có tránh thế nào thì mặt mũi cũng tròn vo, cho nên cô dùng tới đòn sát thủ — dùng hai tay bưng lấy mặt mình, như vậy ít nhất cũng có thể khiến khuôn mặt nhỏ hơn được một nửa. Cô vô cùng hài lòng với hiệu quả thế này, chu môi nói: “Được rồi.” Sau đó, cười vô cùng rạng rỡ.

Nhưng mà anh lại chỉ giơ cao điện thoại, mãi vẫn không nhấn nút chụp. Tế Tế đã cười tới cứng đờ cả mặt, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa, lên tiếng hỏi: “Sao mãi mà anh không chụp thế?”

Đúng lúc cô nói chuyện thì anh tùy ý nhếch môi lên, nhấn nút chụp.

Mở ảnh chụp ra, đương nhiên là anh phong độ đẹp trai, còn cô thì mặt mày méo mó vô cùng thê thảm, thậm chí mắt còn hơi lệch.

Ngón tay anh lướt lướt trên màn hình điện thoại, chăm chú nhìn ảnh một lúc lâu: “Phản ánh một cách chính xác trình độ cao nhất của cô.”

Tế Tế cướp lấy xem thử, mặt mày lập tức cứng đờ. Lúc này cô nhớ ra là hôm nay mình để mặt mộc, không thích hợp để chụp ảnh, vì vậy cô cắt đi nửa bức ảnh có mình, giữ lại nửa có anh, lưu thành hình nền điện thoại, đột nhiên cô cảm thấy hành vi của mình vừa quê mùa lại tràn ngập tình yêu.

Nhưng ngày nào đó, màn hình điện thoại của cô không cẩn thận bị Giản Kỳ nhìn thấy, dẫn tới thái độ vô cùng bất mãn và khinh thường của cậu ta: “Tại sao lúc ông đây với cậu yêu nhau thì không có đãi ngộ này?”

“Chủ yếu là vì tướng mạo của cậu không hợp làm hình nền, nếu nửa đêm điện thoại đột nhiên sáng lên, tôi nhìn thấy sẽ có cảm giác như nhìn thấy ma.” Tế Tế vui vẻ thưởng thức ảnh chụp Giang Túy Mặc, miệng thì thốt ra những lời xấu xa mà mặt mày lại làm bộ thẹn thùng xấu hổ.

“Chẳng lẽ ảnh anh ta lại khiến cậu có cảm giác như đang xem XV?”

“Đương nhiên.” Tế Tế nói với vẻ đầy sùng kính: “Toàn thân trào dâng sức mạnh hoang dã.”

“Cũng đúng, nam chính trong XV đều nhỏ thó tới đáng thương, thảo nào cậu lại muốn xé nát anh ta.” Giản Kỳ tàn ác đáp lời.

“Tôi không nghe thấy tôi không nghe thấy tôi không nghe thấy ~” Tế Tế bịt tai lại.

“Stop ~” Giản Kỳ dựng ngược ngón tay cái trước mặt cô, anh ta nên nói thế nào với cô mập chết tiệt này rằng mấy năm nay, hình nền điện thoại của anh ta vẫn là ảnh chụp cô đây? Về vấn đề này, anh ta thường đưa ra một lời giải thích lừa mình dối người rằng — thân thể béo mập của cô có thể giúp ngăn cản virus từ các điện thoại khác.