Chị Dâu Của Nữ Chính

Chương 51: Chương 51






Ninh Hồi cảm thấy kiêu ngạo vì sự ưu tú của mình, nhưng đồng thời cũng phát sầu, cố gắng thuyết phục Bùi Chất: “Ngươi trả hoa cho ta đi, trả lại cho ta rồi ta cũng có thể suy nghĩ thấu đáo mà.”
“Không được.” Nàng nói vô cùng nghiêm túc, chỉ còn thiếu mỗi việc giơ ba ngón tay lên thề thôi.

Bùi Chất lườm nàng, lạnh lùng từ chối yêu cầu mang hoa về của nàng, lúc đứng dậy lại không nhịn được xoa nhẹ đầu nàng.
Ninh Hồi luống cuống tay chân vuốt lại tóc trên đầu, cũng đứng dậy đi từng bước theo hắn: “Bùi Chất, ta nghiêm túc đấy, ta sẽ cố gắng suy nghĩ thật kỹ.” Nàng đang cố gắng suy nghĩ thật kỹ tại sao mình lại ưu tú như vậy khiến cho người ta phát sầu như thế đấy!
Mặc dù Bùi Chất không biết trong đầu nàng suy nghĩ gì, nhưng chỉ nhìn thái độ là đã thấy không hề đáng tin, hắn cúi đầu ghé sát vào nàng, khẽ cười: “Nàng nói xong tự nàng có tin nổi không?”
Hắn cười nhướng mày, Ninh Hồi bị khuôn mặt xinh đẹp chợt đến gần kia làm cho phải che mắt lại, tức giận xoay người ngồi trở lại bàn ăn.
“Quên đi, ta vẫn nên ăn cơm thì hơn.”
Thanh Thanh Thảo Nguyên chống cuốc, hai chân nhảy lên: “Còn ăn nữa sao? Ăn hai bát rồi đấy!”
Ninh Hồi: “…” Cứ ăn đấy! Ăn thành người mập đè chết cái đồ gấu trúc thối nhà ngươi!
Bùi Chất ngồi ngả lưng trên giường nhỏ, lấy chai sứ từ trong tay áo ra, đổ một viên vào miệng rồi nuốt xuống.

Xuân Đào định lấy nước đến nhưng hắn xua tay: “Không cần.”
Ninh Hồi nghe tiếng quay đầu lại: “Ngươi uống thuốc à?”
Bùi Chất khẽ gật đầu, Ninh Hồi chợt nhớ tới Thanh Đan vẫn luôn thì thầm bên tai nàng rằng sức khỏe Thế tử không tốt, vậy là vội vàng đặt đũa xuống, quay mặt về phía người đang ngồi trên giường.

Nghĩ đến việc hôm nay hắn còn nhảy xuống nước cứu mình ra khỏi hồ nên trong lòng nàng thực sự rất băn khoăn.
Nàng bước đến bày tỏ lòng biết ơn chân thành của mình về những gì đã xảy ra ngày hôm nay, nhận lấy ấm nước sứ men xanh nhỏ Xuân Đào mới lấy từ phòng bếp nhỏ rót cho hắn một chén nước.
“Thuốc đắng dã tật.”
Bùi Chất yên lặng nhìn nàng một hồi mới cầm lên uống một ngụm, cuối cùng nói: “Đừng tưởng làm thế này thì có thể lấy hoa về.”
Ninh Hồi: ...!Ngươi là heo à? Rõ ràng giờ ta đang rất chân thành nhé?

Ninh Hồi cảm thấy tim, gan gì đó của mình đều đau hết...!Thôi quên đi, nàng nên tiếp tục ăn cơm thôi.
Đi tới đi lui mấy lần nàng lại quay lại bàn ăn, Bùi Chất chống đầu nhìn nàng ngồi một lúc.
Nhìn thấy đôi đũa kia vẫn chưa dừng lại, hắn không khỏi nhướng mày nghi hoặc, người trông thì nhỏ mà sao có sức ăn lớn vậy?
Ninh Hồi ăn cơm luôn rất tốn thời gian, đợi nàng ăn xong thì ba người Tề Thương, Sở Hốt, Phương Tùy đều đã trở về từ phủ của Ngụy Thành Vãn.
Thấy Sở Hốt đi vào, Bùi Chất gật đầu, sau đó vươn tay xoa đầu Ninh Hồi rồi mới đi tới thư phòng cùng bọn họ.
Ninh Hồi vuốt tóc, tức giận nói với Thanh Đan: “Lần sau cắm mấy cái kim lên đầu ta xem hắn có đau không!”
Thanh Đan: “Thế tử có đau hay không thì nô tỳ không biết, nhưng chắc chắn Thiếu phu nhân sẽ rất đau.”
Một người đau đầu, một người đau tay, người nghiêm túc đấy chứ? Tại sao lại muốn làm tổn thương lẫn nhau như thế?
Ninh Hồi: “...!Thôi quên đi vậy.”
Hôm nay viện Tây Cầm đã tắt đèn từ sớm, nhưng trong thư phòng Bùi Đô lại là đèn đuốc sáng trưng.
Liễu Phương Tứ quỳ gối trên đường lát đá trong viện, cơ thể cố giữ cho thẳng đã lung lay sắp đổ.

Dạ Mai, Dạ Trúc cũng quỳ gối phía sau nàng ta thỉnh thoảng lại đưa tay ra đỡ.
Diệp Mai mặc một chiếc váy màu xanh nhạt đứng ở cửa, ngọn đèn vuông treo dưới mái hiên phản chiếu đôi lông mày cau có và khuôn mặt bất lực của nàng ta, không biết từ trưa đến giờ nàng ta đã nói một câu này bao nhiêu lần.
“Nhị phu nhân, phải mấy canh giờ nữa Nhị công tử mới về, người quỳ như vậy cũng không phải cách hay, trước tiên cứ ngồi đi đã, có lời gì thì đợi lát nữa hẵng nói.”
Liễu Phương Tứ luôn không thích nha hoàn thiếp thân hầu hạ bên canh Bùi Đô này, nàng ta nhớ kỹ lời mẫu thân Trưởng công chúa Hoa Dương của mình nói, sắc mặt trắng bệch nhìn nàng ta không nói lời nào.
Một lần nữa bị liếc trắng mắt, Diệp Mai đành thở dài quay trở lại phòng nhìn đồng hồ nước bên cửa sổ.

Thấy đã gần đến giờ, Bùi Đô sắp trở về rồi nên nàng ta dứt khoát mặc kệ, gọi người chuẩn bị đồ ăn, nước nóng.
Cả viện đều bận rộn.
Hôm nay Bùi Đô và Bùi Hân vẫn luôn ở trong chùa Tướng Quốc để niệm kinh cho Chu thị, tận hiếu đạo.


Hai người trở về phủ Quốc công từ bên ngoài thì đèn đuốc trong các viện đã tắt hơn phân nửa.

Bùi Hân đi theo sau Bùi Đô , nghe được Lê Nhị ở lại trong phủ bẩm báo những chuyện xảy ra hôm nay cùng những tin đồn đã lan truyền khắp nơi, lập tức nổi cơn giận.
Từ sau chuyện của Chu thị, Bùi Hân ngày càng bình tĩnh hơn, nhưng chuyện liên quan đến huynh trưởng ruột thịt của mình thì dù có cố gắng thế nào cũng không thể dập tắt được cơn giận trong lòng nàng ta.
“Nàng ta vẫn đang ở chỗ thư phòng à?”
Lê Nhị đáp: “Vâng, từ lúc Nhị phu nhân trở về từ phủ Trưởng công chúa Hoa Dương thì vẫn quỳ ở đó.

Diệp Mai tỷ tỷ đã thuyết phục rất lâu nhưng Nhị phu nhân vẫn quyết tâm quỳ ở sân đợi Nhị thiếu gia trở về.”
Mặt Bùi Hân lạnh tanh: “Diệp Mai thuyết phục nàng ta làm gì? Muốn quỳ thì cứ để nàng ta quỳ.

Còn có thể mong đợi có ai thương hại nàng ta nữa?”
Bùi Hân nắm chặt chiếc khăn trong tay, quay đầu nhìn Bùi Đô đang mím môi rũ mắt không biết đang nghĩ gì : “Ca, huynh không thể mềm lòng.

Nàng ta bất kính với mẫu thân thì cũng thôi đi, bây giờ lại còn sinh ra chuyện như vậy nữa thì làm sao có thể nhịn được? Huynh nghe xem Lê Nhị nói lại những lời bên ngoài kia khó nghe thế nào chứ, thế này là chà đạp thể diện của huynh trên mặt đất rồi.”
Ngọn nến trong cái đèn lồng trên tay hắn đang cháy, Bùi Đô nhìn nó, nhẹ giọng nói: “Hân Nhi, chưa chắc sự việc đã như lời đồn.”
Bùi Hân hất tay áo tức giận nói: “Ca, có phải huynh quên lúc đầu nàng ta tính kế huynh thế nào rồi không?”
Mấy ngày nay nàng ta luôn trầm mặc sa sút tinh thần, ít có khi cáu kỉnh như lúc này.

Bùi Đô lắc đầu bất đắc dĩ: “Không giống.” Thấy Bùi Hân muốn nói gì đó hắn liền cắt ngang nói trước: “Được rồi, chúng ta đi qua xem thế nào đã.”

Bùi Đô đi trước một bước, cho dù mặc y phục đơn sắc đi trong bóng tối nhưng phong thái của hắn vẫn lịch lãm như thường.
Từ sau khi Chu thị qua đời, Bùi Đô vẫn luôn ở một mình trong thư phòng bên này.

Liễu Phương Tứ không muốn đi thủ linh cữu với hắn, cũng không muốn đi đến chùa Tướng Quốc niệm kinh.

Tuy nói rằng Chu thị đã bị đuổi ra khỏi tộc, xét bề ngoài thì hành vi của nàng ta không tính sai, nhưng xét đến cùng thì giữa hai phu thê vẫn sinh ra khúc mắc.
Bùi Đô liên tục đi sớm về muộn, Liễu Phương Tứ đã lâu không gặp hắn, thấy nam nhân đi vào từ bên ngoài viện đã gầy đi rất nhiều.
“Phu quân…” Liễu Phương Tứ cắn nhẹ đôi môi khô khốc trắng bệch của mình, gọi hắn một tiếng hết sức tủi thân.
Bước chân Bùi Đô hơi khựng lại, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt và dáng vẻ chật vật run rẩy của nàng ta thì thầm thở dài một hơi, đôi mắt trong trẻo chuyển động, cuối cùng vẫn mở miệng nói: “Nàng muốn nói gì thì cứ đứng dậy đã rồi nói tiếp.”
Nghe giọng nói dịu dàng của hắn, hai mắt Liễu Phương Tứ liền đỏ lên, nàng ta lắc đầu không nói gì.

Bùi Hân trừng mắt nhìn nàng ta: “Bây giờ ngươi còn giả vờ giả vịt cho ai nhìn?”
Liễu Phương Tứ nhìn thấy Bùi Hân là lại tức giận, nhưng lúc này không phải là lúc giận dỗi, lời muốn nói đã đến miệng rồi mà nàng ta vẫn phải cố gắng nuốt lại.
Hiếm khi nàng ta mới có dáng vẻ thế này khiến Bùi Hân không thể gây gổ nổi.
Bùi Đô đứng một bên bảo Diệp Mai mang một cái đèn mới tới, rồi lại bảo người đưa cuốn kinh đã chép tối qua cho Bùi Hân, nói: “Hân Nhi, muội về viện Trúc Y trước đi, ăn uống rồi đi ngủ sớm.”
Bùi Hân cũng biết mình không can thiệp vào chuyện này được, nhận lấy đồ rồi dẫn Quất Hạnh, Lê Nhị đi.
Bùi Hân vừa đi trong viện liền trở nên yên tĩnh, Bùi Đô khẽ phẩy đi những chiếc lá vàng trên ống tay áo, sau đó đưa tay về phía Liễu Phương Tứ.
Liễu Phương Tứ thuận theo lực của hắn để đứng dậy, Diệp Mai vội vàng bước tới đỡ, hai người liền một trước một sau đi vào trong phòng.
Bùi Đô ngồi trên chiếc ghế dài hình hoa mai bên cạnh cái bàn tròn, đợi Diệp Mai đỡ Liễu Phương Tứ ngồi lên ghế rồi mới mở miệng bảo hạ nhân trong phòng lui ra ngoài hết.
Đám người Diệp Mai kính cẩn rời đi, trong phòng chỉ còn lại đôi phu thê mới cưới chưa đầy hai tháng.

Liễu Phương Tứ nắm chặt lấy cái thắt lưng màu đỏ rủ xuống bên hông, nghe tiếng hít thở của mình, tim như muốn nhảy ra khỏi cổ họng.
Nàng ta vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn Bùi Đô, trên tay vị công tử ngồi bên cạnh cầm một cái chén sứ màu trắng, dáng vẻ đoan chính như ngọc, khí thế bừng bừng như ánh bình minh.
Hắn mãi không mở miệng nói chuyện, cuối cùng vẫn là Liễu Phương Tứ tự mình lên tiếng phá vỡ bầu không khí quá yên tĩnh này: “Phu quân, chàng nghe ta giải thích...”

Bùi Đô uống hai ngụm trà làm ẩm cổ họng khô khốc, gật đầu nói: “Ta đang nghe đây.”
“Ta không biết tại sao lại xảy ra chuyện này...!Ta thực sự không làm gì cả, không hề có chuyện gì xảy ra...!Chàng tin ta đi!” Liễu Phương Tứ nói hơi gấp gáp, trong lời nói cũng không có gì logic, nghe rất rối loạn.
Bùi Đô cẩn thận sắp xếp lại lời nói trong miệng nàng ta, có thể hiểu đại khái ý trong lời nói của nàng ta.
Một là chuyện này không liên quan gì đến nàng ta, nàng ta là nạn nhân vô tội, không phải nàng ta lặp lại chiêu cũ như bên ngoài đồn đại.
Hai là nàng ta và kia gã sai vặt kia không hề làm gì, ngoại trừ ngồi chung một giường thì hai người rất trong sạch.
Ba là chuyện này có liên quan rất lớn đến Liên di nương trong phòng phụ thân, cả đại tẩu cũng gặp chuyện.
Liễu Phương Tứ lo sợ bất an chờ hắn tỏ thái độ, Bùi Đô đặt cái chén trong tay xuống, mím nhẹ đôi môi nhạt màu: “Nếu đã không phải là lỗi của nàng thì sao lại quỳ ở bên ngoài mấy canh giờ?”
Liễu Phương Tứ sờ lên đầu gối đau đớn, nước mắt đã tuôn ra: “Đã xảy ra chuyện như thế này, ta, ta thật sự không còn mặt mũi nào để gặp phu quân nữa.”
Chuyện này không chỉ là mất mặt mà quả thực không khác gì cắm sừng cho hắn.

Nếu là nam nhân khác biết thê tử của mình nằm trên một giường với nam nhân khác, không cần biết là quan hệ vợ chồng tốt hay xấu thì đều không thể nhịn được.
Chỉ có Bùi Đô tốt tính mới có thể bình tĩnh nghe nàng ta giải thích.
Bùi Đô lấy khăn tay từ trong tay áo ra đưa cho nàng ta lau nước mắt, lời hắn nói luôn dịu dàng: “Không phải là chuyện gì lớn, không cần như thế, ta biết không phải lỗi của nàng.”
Trên khóe mày khóe mắt của hắn đều có ý cười, dáng vẻ quả thực như tiên nhân trong tưởng tượng.

Liễu Phương Tứ nghe hắn nói vậy cảm thấy hình như có chỗ nào đó không đúng, cuối cùng khi ngẩng đầu nhìn khuôn mặt như bạch ngọc của hắn thì thoáng chốc cái gì cũng quên sạch.
Nàng ta nắm lấy cái khăn Bùi Đô cho, hỏi lại với vẻ không chắc chắn: “Chàng, chàng không trách ta sao?”
Bùi Đô trở lại vị trí của mình, khẽ cười: “Không sao, không có việc gì đâu, đừng lo lắng chuyện đó.”
Liễu Phương Tứ nghe vậy, cảm giác kỳ lạ lại trào ra từ đáy lòng, nhưng cuối cùng vẫn bị che mờ vì niềm vui được đối phương thấu hiểu và bao dung.
Nàng ta lau sạch nước mắt trên mặt, cơ thể căng thẳng cả buổi chiều cuối cùng cũng thả lỏng hoàn toàn, trái tim cũng đập ổn định trong lồng ngực.
Bùi Đô ngước nhìn nàng ta, khi Liễu Phương Tứ thả lỏng người lại đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn, hắn lại mỉm cười với nàng ta, nụ cười rất nhẹ nhưng rất động lòng người.

Dù những ngày qua đã quen nhìn nhưng mỗi khi nhìn thấy nhịp tim của nàng ta vẫn bất giác đập chậm lại..